Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Beta: Nguyễn Thủy + Khả Duyên

- --------- ❤----------

Hừng sáng mây trôi, bích thủy về đông.

Bến tàu Gia Lăng, Triệu Hà chỉ huy một đám hạ nhân mang theo hành lý, nước sông bị đông lạnh trong một quý cuối cùng cũng có thể đi thuyền, ông dứt khoát chuyển qua đường thủy, còn có thể đến kinh thành sớm mấy ngày.

Lễ tang Lâm thị qua đi, Triệu Hà giống như tiều tụy đi không ít, đả kích liên tiếp làm ông uể oải không phấn chấn, cứ việc ông trời sinh tính ích kỷ, nhưng đối mặt với chuyện thê nữ (thê tử+nữ nhi) lần lượt qua đời chung quy vẫn khiến ông ta không thể nào thờ ơ được. Vụ án huyện nha như cũ vẫn tiếp tục điều tra, Triệu Hà lại không muốn càng thêm đau lòng, chờ đến khi hoa nở xuân về, ông liền hạ quyết định —— lên kinh!

Bọn họ thuê chính là thuyền buôn, trước khi lên thuyền bỗng nhiên gặp được người quen.

"Huyện tôn đại nhân, ngài đây là......?"

Phía sau Phan Ninh đi theo một lão quản sự, bên cạnh người còn có hai gã sai vặt, mấy người quần áo đơn giản, cũng đi lên thuyền. Nhưng chiếc thuyền này chính là đi hướng kinh thành, vụ án không phải còn chưa có thẩm tra xong sao?

"Triệu lão gia." Phan Ninh hơi hơi gật đầu, "Bản quan hồi kinh báo cáo công tác, vừa lúc cùng đường."

Thu Vãn lúc này mới nhớ tới Phan Ninh đã nhậm chức tri huyện ba năm, mà thế giới này, cho dù kiểm tra đánh giá như thế nào, một khi nhiệm kỳ hết đều cần hồi kinh một lần, đợi Lại bộ phát xuống công văn mới, sẽ nhậm chức lại.

Hiện giờ huyện Gia Lăng phát sinh tam tông án mạng, trong đó có hai án treo chưa quyết, nhưng xem bộ dáng của Phan Ninh dường như không có chút khẩn trương nào, không biết là vụ án có tiến triển, hay là cậy vào hậu thuẫn phía sau làm hắn tự tin mười phần.

Cô chỉ biết Phan gia có người là quan lớn trong kinh, nhưng không biết thân phận cụ thể. Nhưng mấy ngày trên thuyền, luôn có thương gia đi theo làm tùy tùng vì Phan Ninh, vội vàng cấp chỗ ở cho hắn, hắn cần gì đều vội vàng đáp ứng, suy nghĩ chu toàn cho hắn, thậm chí thấy thái độ Phan Ninh đối với cô thân thiện, thì bọn họ cũng một mực cung kính với cô. Thu Vãn dính phải vầng sáng lớn như vậy, cuối cùng cũng nghe được Phan Ninh nguyên là nhi tử của Lại bộ thượng thư, ba năm trước đây thi đậu vào triều làm quan, vẫn chưa thi thứ cát sĩ*, mà là trực tiếp đưa tới huyện Gia Lăng.

* Thứ cát sĩ: là một chức vị ngắn hán trong Hàn lâm viện vào hai triều Minh, Thanh. Từ trong những người thi đậu tiến sĩ chọn lấy người có tiềm năng đảm nhiệm. Là quan cận thần của hoàng đế, chiếu trách nhiệm soạn thảo chiếu thư sắc lệnh, giải thích kinh sách cho hoàng đế. Là một trong những phụ thần trong yếu trong nội các.

Có lẽ là sống qua ngày trên thuyền nặng nề, Phan Ninh thỉnh thoảng sẽ mời Thu Vãn làm bạn, hắn thay đổi vẻ nghiêm túc ngày xưa, cùng cô ngươi ta tương xứng. Hai người dọc theo đường đi buôn câu tán gẫu, tửu lệnh giải đố, đọc sách chơi cờ, bói toán tinh tượng, đủ loại đủ hình, Phan Ninh không có chỗ nào là không biết, còn Thu Vãn thì có vẻ gà mờ hơn rất nhiều. Bọn họ tuy tài học cách xa thật lớn, lại có một loại hòa hợp khác biệt, cái này làm cho Triệu Hà thập phần vui mừng, mỗi ngày thấy Thu Vãn luôn là mắt mang theo ý cười.

Đối với ý nghĩ của hắn, trong lòng Thu Vãn biết rõ, nhưng cô lại không cho rằng Phan Ninh với cô có ý nghĩ nam nữ, dùng tài liệu giảng dạy về xuyên nhanh mà hình dung, nhiều lắm là cảm thấy cô cùng đồ ti tiện diêm dúa bên ngoài không giống nhau, ai bảo cô không sợ hắn đây?

Thuyền đi được sáu bảy ngày, khi tiến vào Cù Châu thì ngừng tại bến tàu trong chốc lát, phía sau xa xa mơ hồ có thể thấy được rừng đào trên đỉnh núi ven bờ sáng rực, ánh vào trong nước sông tựa như vầng sáng chiều tà.

Phan Ninh tuy không giống như những thư sinh tầm thường, nhưng giờ này khắc này khó tránh khỏi theo khuôn sáo cũ mà ngẩng đầu ngâm thơ hoa. Gã sai vặt bên người hắn - Bạch Tử nói: "Rừng đào Cù Châu này cũng coi như nổi danh, nhưng lan uyển trong kinh của chúng ta cũng không kém, thiếu gia lần này hồi kinh vừa lúc đúng dịp ra hoa, nói không chừng còn có thể gặp được hội thơ lan uyển."

"Trăm tím ngàn hồng mỗi người mỗi sở thích, núi mai Gia Lăng cũng nổi danh thiên hạ giống vậy." Phan Ninh lơ đễnh nói.

Thu Vãn tay run lên, quân cờ "Bang" mà dừng ở trên bàn cờ. Trong đầu cô hiện ra cảnh tượng Kỳ Phong đại chiến với gia đinh Triệu phủ tại Bách Phương Các trước kia, khi đó, cô rõ ràng ngửi được thấy mùi lan hương, nhưng mà khí hậu Gia Lăng chỉ thích hợp trồng trọt hạ lan, lúc ấy chính là mùa giá lạnh trong năm, lan hương từ đâu mà đến?

Trái lại trong phòng Liễu Tư Tư lan thơm ngào ngạt, cô nhớ rõ nha hoàn Chỉ Lan của Liễu Tư Tư từng nói, cái loại hương này, là Liễu Tư Tư cố ý điều chế. Hiện giờ nhớ lại, ngày đó ngửi thấy lan hương, cùng với hương khí trong phòng Liễu Tư Tư vậy mà vô cùng tương tự, tên nam tử thần bí nửa đêm nhiều lần ra vào Lưu Phương Viện, có phải lúc ấy cũng đã ở hiện trường đánh nhau hay không?

Là ai? Là Kỳ Phong sao? Dù sao, hắn là vai chính của thế giới này, có sức ảnh hưởng đến cốt truyện rõ ràng nhất.

"Làm sao vậy?" Phan Ninh thấy cô bỗng nhiên thất thần, hiếu kỳ nói.

Thu Vãn không biết có nên nói tỉ mỉ ra không, dù sao lúc ấy ngoại trừ Kỳ Phong, xung quanh còn có rất nhiều người, hơn nữa cũng không xác định lan hương kia chính là u lan hương trong phòng Liễu Tư Tư. Có lẽ là do cô quá mẫn cảm cùng chủ quan, dù sao tầm nhìn của cô khác biệt, độ chú ý đối với Kỳ Phong cũng hơn xa người khác, nếu cô nói lầm với Phan Ninh, ngược lại làm hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy thì thật là tội lỗi.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô chỉ nói chuyện ngửi được mùi lan hương, biểu tình Phan Ninh nghiêm lại, trầm ngâm một lát nói: "Ta vẫn luôn nỗ lực tìm ra phương thức liên lạc của Liễu Tư Tư cùng nam tử thần bí, vì sao bọn họ có thể ở trong thời gian ngắn truyền lại tin tức? Lại xem nhẹ biện pháp đơn giản nhất —— khi Liễu Tư Tư treo biển hành nghề đón khách, đối phương cũng ở trong Bách Phương Các, bọn họ đã gặp mặt."

"Cái người kia vẫn luôn tránh ở trong tối, hoàn toàn có thể quang minh chính đại xuất hiện, hắn cùng Liễu Tư Tư liên tiếp gặp lén, lại không có người ngoài biết được thân phận của hắn, hắn đương nhiên cũng có thể giả trang không quen biết Liễu Tư Tư ân khách, đi tham gia tiệc rượu hoa khôi ngày đầu tiên. Giả sử hắn vẫn luôn ở trong Bách Phương Các, đương nhiên có thể cùng Liễu Tư Tư liên hệ tin tức, thậm chí ám chỉ, hoặc chính miệng báo cho đối phương hắn sẽ đi gặp nàng, mà người cùng ngày có thể cùng Liễu Tư Tư lén giao lưu chỉ có một......"

Kỳ Phong!

Thu Vãn bỗng nhiên nhớ lại lời của Chỉ Lan, Liễu Tư Tư mới đầu không vui, lúc sau mất hồn mất vía, thẳng đến khi Kỳ Phong đi rồi nàng mới như trút được gánh nặng. Nếu cho tới nay người lén gặp cùng Liễu Tư Tư thật là Kỳ Phong, vậy hết thảy đều có thể giải thích.

Liễu Tư Tư không vui, là không muốn đi hầu hạ người khác; nàng mất hồn mất vía, là ngoài ý muốn thấy Kỳ Phong vậy mà cũng ở đây; nàng như trút được gánh nặng, có lẽ là biết Kỳ Phong sẽ tìm đến nàng, cũng có lẽ, là đối phương chưa từng coi nàng như hàng hóa hèn hạ......

Mặc dù đều chỉ là Thu Vãn không hề có chứng cứ mà phỏng đoán, nhưng Kỳ Phong quả thật có hiềm nghi rất lớn, nếu không Phan Ninh cũng sẽ không nhắc tới hắn.

Thu Vãn mang theo một bụng tâm sự trở về phòng, trong lòng phức tạp không thể nói, ngẫm lại những ký chủ trong tiểu thuyết xuyên nhanh có thể tìm hệ thống nói chuyện phiếm, còn cô thì sao?

"Hệ thống?"

"Không biết."

"......"

"Anh dứt khoát đổi tên gọi thành không biết luôn đi."

Đêm nay, Thu Vãn mất ngủ, chờ khi cô cuối cùng mơ mơ màng màng mà ngủ, bên tai lại truyền đến tiếng gọi đè nén của Ngọc Anh: "Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại."

"Làm sao......"

Vừa mới nói ra hai chữ, đã bị Ngọc Anh nhanh nhẹn mà bụm kín miệng, đối phương mang theo âm khóc nức nở nói: "Tiểu thư, thuyền chúng ta bị hải tặc bao vây!"

Một câu làm Thu Vãn hoàn toàn thanh tỉnh, cô cuống quýt ngồi dậy, quả thực nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài.

Thu Vãn cùng Ngọc Anh liếc nhau, vội vàng khoác áo bước xuống giường, rón ra rón rén mà đi đến cạnh cửa, đem khoang cửa kéo ra một cái—— bên ngoài ánh lửa hừng hực, trên hành lang không có một bóng người đi lại, mơ hồ có thể thấy được phụ cận quan thuyền tụ tập rất nhiều thuyền nhỏ, trong bóng đêm đen tối, những bó đuốc trên thuyền nhỏ giống như nhiều đốm lửa, như đã có lửa cháy lan ra đồng cỏ sáng lạn.

Số hải tặc không ít, Thu Vãn hạ phán đoán, cô thấy đối phương còn chưa có công thuyền, đánh bạo đem khoang cửa kéo ra một chút, hướng về phía đầu thuyền nhìn xung quanh. Lúc này chủ thuyền cùng nhóm thuyền viên cầm trong tay vũ khí bao vây ở nơi đó, dường như đang cùng người đàm phán, tiếng gió trên mặt sông ban đêm quá lớn, đang gào thét, cô chỉ nghe được mấy chữ đơn lẻ linh tinh.

Thu Vãn quay lại đầu, hỏi: "Cha ta đâu?"

Sắc mặt Ngọc Anh tái nhợt mà lắc đầu: "Nô tỳ nghe thấy bên ngoài có âm thanh, đi ra ngoài nhìn thoáng qua thì vội vã trốn rồi vào đây, lão gia, lão gia bọn họ vẫn luôn không phái người lại đây......"

"......"

Không hổ là Triệu Hà, dù cho cô ở tại khoang thuyền dưới lầu, cũng không có can đảm tới liếc nhìn cô một cái.

Thu Vãn khắc chế tức giận trong lòng, nói: "Mau, đổi một bộ xiêm y lưu loát, bên kia cha ta có không ít gia đinh hộ vệ, thừa dịp đạo tặc còn chưa lên thuyền, chúng ta phải nắm chắc thời gian!"

Ngọc Anh sửng sốt, cuống quýt đi tìm quần áo, chờ hai người mới vừa mặc xong, liền nghe một tiếng trầm vang, tiếp theo thân thuyền kịch liệt mà lay động một cái, các nàng hai mặt nhìn nhau, chợt nghe thấy tiếng gọi tiếng đánh điếc cả tai, kèm theo đó là tiếng động binh đao va chạm.

"Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?" Ngọc Anh gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, Thu Vãn lòng vẫn như cũ nói: "Đừng sợ, trước tiên ngươi ở trong phòng tìm một chỗ trốn đi, ta đi ra ngoài nhìn xem."

"Không được, tiểu thư người không thể đi ra ngoài." Ngọc Anh cuống quýt ngăn trước người cô.

Thu Vãn thầm nghĩ, cô cũng không muốn đi ra ngoài, chỉ là không rõ tình huống mà ngốc tại trong phòng càng bị động, vạn nhất hải tặc bò lên trên thuyền lục soát từng gian phòng thì sao? Mà nay bên ngoài nhiều người, không ít thuyền khách cùng các hộ vệ hẳn là cũng ra khoang thuyền chuẩn bị nghênh địch, vận khí tốt cô còn có thể đục nước béo cò mà tránh được một kiếp, lại nói, cô biết bơi, nói không chừng trong thời khắc nguy cơ, ở trong nước còn có thể tìm đường sống được đi?

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát nói: "Ngươi cũng cùng ta cùng đi ra ngoài, nhớ kỹ, không cho phép phát ra tiếng động."

Ngọc Anh sắc mặt khó xử, nàng không có can đảm mạo hiểm, có thể thấy được thái độ tiểu thư rất kiên quyết, chỉ đành phải nghe lệnh.

Trước khi ra cửa, Thu Vãn đập ghế, nhặt lên chân ghế giao cho Ngọc Anh, dặn dò nói "Cầm chắc", mà chính cô cũng chọn một đoạn xem như vũ khí, giơ lên che ở trước ngực, thở sâu, bỗng nhiên mở cửa ra!

Trên thuyền thập phần hỗn loạn, nhóm thuyền viên đang cùng hải tặc kịch liệt chém giết, một ít các hộ vệ thuyền khách cũng tiến lên hỗ trợ, ánh lửa và máu tươi cùng với tiếng động sát phạt, trong lúc đó còn có âm thanh thét chói tai xin tha hết đợt này đến đợt khác......

"Không tốt! Hải tặc tấn công lên thuyền!"

"Cứu mạng a!"

"......"

Lại là một mảnh kinh hoảng gào thét, càng lúc càng loạn.

Trong lúc chém giết, Thu Vãn dẫn theo Ngọc Anh hướng chỗ ở của Triệu Hà mà chạy, dọc theo đường đi thấy có người chết đi không ngừng, bước chân các nàng không khỏi nhanh thêm vài phần. Chờ đi vào gần khoang thuyền lầu một, Thu Vãn vô ý đụng phải một vị lão nhân, nhìn dáng vẻ như là đầy tớ già nhà ai, cô vừa định tránh đi, liền thấy một tên hải tặc từ chỗ mép thuyền leo lên, Thu Vãn vội vàng kéo lão phụ kia sang một bên, theo bản năng mà nhấc chân đem hải tặc đá vào trong sông, chờ cô phục hồi tinh thần lại, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Bỗng nhiên, trong đầu cô truyền đến một trận đau đớn: "Cẩn thận!"

Là hệ thống đang nhắc nhở!

"Xuy ——" phía sau truyền đến tiếng lưỡi dao đâm vào thịt, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Anh, Thu Vãn hô hấp căng thẳng, quay đầu liền thấy bảo kiếm trong tay Phan Ninh nhiễm máu, vết máu màu đỏ tươi theo mũi kiếm uốn lượn chảy xuôi, hắn đã thay đổi phong cách văn nhã thanh uyển ngày xưa, quanh thân như phủ một tầng sương lạnh lạnh thấu xương, sát khí nặng nề, phảng phất như xuyên qua biển máu quỷ khóc thiên âm, bước qua chiến trường đầy sương khói......

Vị lão phụ mà cô cứu kia, đã ngã vào mép thuyền, bụng tràn đầy vết máu, tay phải nắm một thanh đao nhọn sắc bén......

"Tiểu thư, người không có việc gì chứ?" Ngọc Anh gào khóc nhào tới, lúc nàng thấy lão phụ giơ đao bổ về phía tiểu thư, cả người đều cứng đờ, nếu không có huyện tôn đại nhân trượng nghĩa ra tay, tiểu thư có khả năng cũng sẽ mất mạng!

Thu Vãn tức khắc hiểu rõ cơn nguy hiểm vừa rồi, không khỏi hết sức nghĩ mà sợ, lão phụ kia chẳng lẽ cũng là hải tặc hay sao? Cô vỗ vỗ Ngọc Anh xem như trấn an, thành tâm thật lòng hướng Phan Ninh nói lời cảm tạ, đối phương hỏi cô: "Ngươi sao lại ra đây? Cha ngươi đâu?"

"Đang muốn đi tìm hắn đây."

Ấn đường Phan Ninh nhíu chặt, trầm giọng nói: "Ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi qua đó."

Hắn che chở Thu Vãn và Ngọc Anh một đường xung phong liều chết, rất nhanh đem người đưa đến trong phòng Triệu Hà, Triệu Hà vừa thấy Thu Vãn, liền chuẩn bị trình diễn tiết mục cha con tình thâm, Thu Vãn lại mặc kệ hắn, cô thấy Phan Ninh xoay người muốn đi, vội la lên: "Đại nhân, bên ngoài nguy hiểm!"

"Không có việc gì, ta đã an bài, ngươi cứ ngốc tại trong phòng chỗ nào cũng đừng đi, bên ngoài rất nhanh sẽ bình ổn."

Không biết vì sao, nghe xong lời nói của Phan Ninh, Thu Vãn nháy mắt liền kiên định rất nhiều, mạc danh kì diệu mà tin tưởng đối phương, cười cười nói: "Đại nhân đừng lo."

Cô vốn tưởng rằng đối phương sẽ không đáp lại, ai ngờ Phan Ninh lại nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong phòng lại yên tĩnh, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ mà không biết ngây người bao lâu, lâu đến mức Triệu Hà vẫn luôn đang giảng giải đạo lý tình thương của người cha trong miệng cũng không nói thêm một từ, âm thanh ồn ào hỗn tạp bên ngoài cuối cùng cũng dần yếu đi, tất cả dường như sắp kết thúc, chỉ không biết là ai thua ai thắng?

Bầu không khí ngưng đọng lại, không ít người khẩn trương đến mức thở không nổi, bỗng nhiên, một người phá cửa nhảy vào trong phòng, hô lớn: "Mau ra đây hỗ trợ tìm người, Phan đại nhân không thấy!"

- --------