Mấy hôm nay Khuynh Diễm rời đi, Diêu Ý một mình ở trong căn hộ, lại đang bị thương, cũng không náo ra chuyện gì.

Cả ngày nhàm chán, hắn tìm chuyện linh tinh làm, còn nghĩ sẽ học một sở thích mới, nhưng quanh đi quẩn lại mỗi ngày đều học nấu ăn.

Hắn mới không thèm học nấu ăn vì người khác, hắn chỉ là thích nấu thức ăn thôi.

Đúng vậy! Đây là sở thích của hắn!

Nhưng mà mỗi lần nấu xong lại muốn chụp ảnh gửi cho Khuynh Diễm xem, hỏi cô khi nào thì trở về.

Diêu Ý lắc đầu, cô không chủ động liên lạc với hắn, tại sao hắn phải nhắn cho cô?

Chân hắn bị thương đến lành lại luôn rồi, vậy mà cũng không thấy cô hỏi thăm một câu. Đúng là quá đáng!

Diêu Ý bật ti vi, chờ bộ phim Khuynh Diễm hay xem, lại nhìn về phía sofa trống rỗng, đáy lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chợt tiếng bản tin làm hắn giật mình, con ngươi bất giác co rụt mạnh. Đây... là tin tức gì?

Bản tin phát sóng về một cô nhi viện lừa gạt, mượn danh nghĩa làm từ thiện để ngược đãi trẻ con. Nay tin tức bị vạch trần, cô nhi viện cũng bị tóm gọn.

Còn có bọn buôn người, thậm chí cả nhóm thiếu gia bệnh hoạn, không một kẻ nào thoát tội.

Những đứa trẻ bên trong cô nhi viện được thu nhận, chuyển đến nơi ở mới.

Nhìn khuôn mặt tuyệt vọng vô hồn ngày trước, nay đã tràn ngập ánh sáng, Diêu Ý có chút không dám xác định, đây là những đứa trẻ đã từng ở cùng hắn?

Bọn họ... thật sự đã được giải thoát? Có một cuộc đời mới? Chuyện này là thật sao?

Mọi thứ chợt trở nên mông lung, hình ảnh mờ ảo đâm vào mắt Diêu Ý, không hiểu sao đáy lòng lại dâng lên một trận nhức nhối.

Trực giác nói cho hắn biết, những chuyện kia không phải là trùng hợp.

Diêu Ý cố giữ mình bình tĩnh, mở điện thoại lên mạng tìm kiếm tin tức, hắn muốn xác định một chuyện.

Lúc lâu sau, Diêu Ý bật dậy, chạy đến lật cuốn lịch trên bàn ăn.

Thời gian cô nhi viện bị cảnh sát phát hiện là ngày Khuynh Diễm hỏi hắn đến từ nơi nào.

Trong vòng một tháng, tất cả những người hắn muốn trả thù đều bị kết án, tiếp nhận trừng phạt thích đáng.

Diêu Ý chợt thấy mê man.

Suốt thời gian qua, ngoài chuyện nấu cơm rửa bát, Khuynh Diễm không hề yêu cầu hắn làm gì khác.

Cô nhốt hắn trong nhà, nhưng chưa từng bắt ép hay tổn thương hắn.

Tại sao cô phải giúp hắn? Còn làm nhiều chuyện như vậy, cũng không nói với hắn...

Niên Khuynh Diễm, chị... tại sao?

Ting ting ting!

Chuông cửa vang lên, Diêu Ý hấp tấp chạy ra, nhưng vẻ mặt vui mừng nhanh chóng chuyển thành thất vọng, không phải là cô về.

Người giao hàng đẩy hộp thức ăn vào căn hộ, gấp gáp rời đi.

Diêu Ý hơi dừng lại, nhíu mày nghi hoặc. Hắn không gọi thức ăn, tại sao lại có thứ này?

Diêu Ý chần chờ một lúc, mở hộp, bên trong là chiếc máy tính bảng màu đen, màn hình hiện lên dòng chữ.

– – Gửi đến con cừu non bị lừa gạt!

Diêu Ý nhìn chằm chằm mấy chữ đó, chậm chạp chạm vào.

Tiếng ti vi ồn ào bên tai, thiếu niên đứng cạnh cửa, ánh sáng phát ra từ máy tính bảng hắt lên mặt, lúc sáng lúc tối.

Loảng xoảng!

Máy tính bảng vỡ nát.

Thiếu niên ánh mắt âm trầm, khóe môi chầm chậm cong lên, lộ ra một nụ cười ác liệt.

––

Khuynh Diễm trải qua chín chín tám mốt cửa ải, mới không bị chú út bắt mặc váy công chúa đi dự tiệc.

Cái đầm xòe phúng phính kia gắn lên người cô, thích hợp sao?!

Nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.

Tối nay là sinh nhật Lạc Trữ, Khuynh Diễm đến dự tiệc, không thể ăn mặc quá qua loa. Nhưng muốn cô dát đầm công chúa lên người, đó là không thể nào!

Hình tượng soái tỷ, không thể bị phá hoại!

Khuynh Diễm mặc một thân váy dài vàng nhạt, tóc bới cao, sợi tóc nhỏ được đánh rối, khẽ rơi bên má, lay động theo mỗi bước đi.

"Tiểu Diễm, em đến rồi." Lạc Kỳ cười ôn hòa, tiến đến đón.

"Chị!" Lạc Trữ nhảy đến ôm chân Khuynh Diễm. Đứa bé mặc bộ vest nhỏ, tròn tròn mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.

Người xung quanh đưa mắt quan sát, nhỏ giọng thì thào nghị luận.

"Đó là ai thế? Thật xinh đẹp!"

"Sao có vẻ thân thiết với tiểu thiếu gia vậy?"

"Không chỉ tiểu thiếu gia đâu, nhìn ánh mắt Lạc thiếu gia đi, chính là ôn nhu như nước trong truyền thuyết đấy."

"Có gì hay chứ? Bộ dạng cười đến lẳng lơ, có khác nào hồ ly tinh không?"

"Nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy thì không tốt đâu..."

Khuynh Diễm gật đầu chào Lạc Kỳ, đưa chiếc hộp trong tay cho Lạc Trữ.

"Chị tặng quà sinh nhật cho Tiểu Trữ sao? Cảm ơn chị!" Lạc Trữ ôm hộp quà, lúc lắc reo lên.

"Tiểu Diễm, hôm nay em rất xinh đẹp." Lạc Kỳ cười khen ngợi.

"Chị đẹp nhất luôn đó a!" Lạc Trữ vui vẻ nói theo.

Khuynh Diễm nhìn chiếc gương đối diện, gật đầu: "Ừ, đến chính bản thân tôi còn phải tự trầm trồ trước nhan sắc của mình."

Ta cũng đâu muốn đẹp đến mức này.

Nhưng số phận đã như thế, ta còn biết làm sao?

Ai, thật bất đắc dĩ mà.

Mọi người: "..."

Hệ Thống: \[...\] Cũng muốn cho kí chủ dung mạo xấu xí, nhưng nó sợ cô thật sự nhắm mắt sang thế giới tiếp theo...

"Tiểu thư đây có thể đứng giữa bữa tiệc tự khen mình, da mặt của cô đúng là khiến người khác ngưỡng mộ."

Cô gái mặc váy xanh lam, đầu cài chiếc kẹp vương miện nhỏ, từ trong đám đông bước đến, nói lời đầy ẩn ý.

Da mặt? Khuynh Diễm đưa tay sờ mặt mình.

"Da mặt tôi đúng là rất mịn, có muốn sờ thử không?" Cô xoa xoa cằm, nhếch môi hỏi, chợt dừng lại, khoát khoát tay.

"Quên mất, cô muốn sờ cũng đâu có được, cái tay kia, không đủ tư cách chạm vào tôi."

"Cô..." Cô gái váy xanh lam tức giận, còn chưa có ai dám dùng ngữ khí kiêu ngạo như thế nói chuyện với cô ta: "Không biết xấu hổ! Ai nói tôi muốn sờ mặt cô!"