"Cố Dĩ Đình, anh bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng." Niên Bách nhanh chóng khuyên nhủ: "Chỉ cần anh tự thú, chúng tôi sẽ giảm án phạt cho anh."

"Tự thú? Không đời nào!" Cố Dĩ Đình dường như đánh mất lý trí.

"Tôi phải trở thành kẻ chiến thắng! Có sự nghiệp, có gia đình, đứng trên đỉnh cao, để cô ấy không còn tư cách xem thường tôi!"

"Tôi không thể vào tù! Tiểu Ninh, em nói đi! Em có thích tôi không?"

Lạc Ninh mặt không đổi sắc: "Không thích."

Cảnh sát: "..." Vị đồng chí này, thời điểm nguy cấp, nói một chữ 'thích' không được sao!!

"Em phải thích tôi! Em bắt buộc phải thích tôi!" Cố Dĩ Đình kích động hét lên.

Lạc Ninh không lay động, bình tĩnh chất vấn: "Anh bắt cóc gây nguy hiểm cho cháu trai tôi, còn muốn tôi thích anh?"

Cố Dĩ Đình cứng ngắc tại chỗ. Lạc Trữ là cháu họ của Lạc Ninh...

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt tàn độc nhìn về phía Khuynh Diễm: "Muốn tôi thả thằng nhóc này cũng được, nhưng cô ta phải thế chỗ làm con tin!"

Đuôi chân mày Khuynh Diễm khẽ cong lên.

Cô đang an tĩnh xem diễn, hắn điểm danh cô lên sân khấu làm gì?

"Cố Dĩ Đình, nếu anh muốn đổi con tin, tôi tình nguyện thay thế." Niên Bách vội vã lên tiếng.

"Tôi chỉ cần cô ta! Ai cũng không được!" Đứa con gái đó hại hắn ra nông nổi này, có chết hắn cũng phải kéo cô ta xuống địa ngục!

"Được, tôi đến." Mỗi ngày làm thêm một việc tốt, ta chính là anh hùng cứu thế!

Hệ Thống: \[...\] Khi nãy ai nói làm việc tốt nhiều hại thân? Cảm phiền đừng trở mặt nhanh như vậy được không?!

Niên Bách lo lắng ngăn cản: "Tiểu Diễm, không thể, hắn sẽ gây nguy hiểm cho em!"

Khuynh Diễm không có thời gian diễn vở huynh muội tình thâm, hiện tại cô đang gặp một vấn đề khác.

Cục kẹo cao su bên cạnh không cho cô đi.

"Ngoan, buông tay. Tôi đi một lúc rồi quay lại."

Diêu Ý mím môi, kiên quyết lắc đầu.

"Hai phút sẽ quay lại."

Diêu Ý vẫn lắc đầu.

"Một phút." Khuynh Diễm nâng giọng cảnh cáo: "Muốn bị vứt ra đường không?"

Diêu Ý đang định tiếp tục lắc đầu thì chợt dừng lại.

Vứt ra đường? Cô muốn bỏ hắn sao?

Dù biết cô rất lợi hại, nhưng hắn vẫn không thể ngăn mình lo lắng cô đi sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy mà cô lại vì đứa bé kia, đến hắn cũng muốn vứt bỏ.

Thì ra đứa bé đó quan trọng với cô như vậy...

Diêu Ý buông tay, co người về phía sau, thân thể rút vào trong bóng tối, cứ như chỉ cần chớp mắt thêm lần nữa, hắn sẽ lập tức biến mất.

"Ngồi ngay ngắn lại." Khuynh Diễm kéo người ra ánh sáng: "Ở yên đây, lộn xộn tôi treo cậu lên với bọn chúng."

Khuynh Diễm nói xong còn chỉ tay về đám cá khô đang lắc lư ngoài sân thượng, nêu ra tấm gương tối.

Diêu Ý không nhúc nhích nữa, im lặng cúi đầu. Ánh lửa chiếu lên người hắn, hắt ra chiếc bóng đơn bạc trên mặt đất, yếu ớt đến lẻ loi.

Khuynh Diễm nhấc chân muốn đi, không hiểu sao quay lại, sờ mặt Diêu Ý hai cái: "Hắn động vào cậu. Ba mươi giây."

Diêu Ý ngơ ngác chớp mắt, không hiểu cô vừa nói gì.

"Trước khi qua đây, cô phải bỏ vũ khí xuống, tự trói tay mình lại." Cố Dĩ Đình chiếm được ưu thế, nói thêm điều kiện.

Khuynh Diễm lợi hại như vậy, nếu cô không tự trói, hắn không chắc mình có thể thắng.

"Tiểu Diễm, em không thể làm theo lời hắn!"

"Bỏ vũ khí xuống! Tự trói tay mình lại! Nếu không thì tôi sẽ bắn nó!"

"Tiểu Diễm, không thể!"

"Cô làm gì! Tôi nói cô không nghe rõ sao, bỏ..." Cố Dĩ Đình ngã oạch xuống đất, máu từ sau đầu chậm rãi chảy ra, trực tiếp ngất đi.

Mọi người: "..."

Khuynh Diễm vác thanh sắt đang rỉ máu lên vai, tay còn lại xoay khẩu súng, quay người đi về vị trí cũ.

Cảnh sát: "..."

Chuyện gì đang xảy ra??

Cô ấy tiến lên như thế nào...

Không đúng!

Không chỉ tiến lên, mà còn đoạt súng, đánh ngất, rút lui, một loạt hành động nước chảy mây trôi, nhanh đến quỷ dị.

Thậm chí kẻ bị tấn công là Cố Dĩ Đình còn không kịp phản kháng.

Khuynh Diễm bất đắc dĩ. Cô vốn muốn giày vò con chó nam chính thêm một lúc, nhưng cô chỉ có ba mươi giây.

Cô cũng không có kỹ năng hóa đá thời gian.

\[...\] Hóa đá thời gian là cái quỷ gì?

\[Thứ đó người ta gọi là đóng băng thời gian nha kí chủ.\]

"Đóng băng rất lạnh. Ta không thích lạnh. Ta thích hóa đá. Mi làm gì được ta?"

Khuynh Diễm phun một lượt bốn câu phản bác, khiến Hệ Thống lập tức muốn hóa thành đá để đập vào đầu cô.

Đồ thứ người ngang ngược!!

Diêu Ý ngẩn ngơ nhìn người đứng trước mặt, lại nhìn đứa bé sợ hãi một mình nằm bên kia.

'Hắn động vào cậu. Ba mươi giây.'

Đó là hai câu, không phải một câu.

Ba mươi giây... thời gian cô rời khỏi hắn còn chưa đến ba mươi giây.

Nhưng cô vẫn không hề dừng lại đỡ Lạc Trữ.

Từ đầu đến cuối, người cô nhìn không có ai khác ngoài hắn.

Diêu Ý chợt hiểu ra, Khuynh Diễm là muốn đánh Cố Dĩ Đình, chứ không phải muốn cứu Lạc Trữ.

Mà Cố Dĩ Đình, chính là kẻ chủ mưu bắt cóc hắn. Cho nên... cô là vì hắn?

"Em thích chị!" Diêu Ý đột ngột đứng dậy, nhào vào lòng Khuynh Diễm: "Em xin lỗi vì đã không ngoan, chị đừng giận em."

Khuynh Diễm một bên cầm thanh sắt, một bên cầm súng, vội vàng giơ tay ra hai bên, tránh những thứ này làm Diêu Ý bị thương.

Không khéo cô lại bị ăn vạ.

"Cậu còn biết mình không ngoan à?" Khuynh Diễm bất mãn hỏi.

"Em biết." Diêu Ý gật mạnh đầu, chắc chắn khẳng định: "Sau này em sẽ ngoan!"

Khuynh Diễm: "..." Mi nói câu này bao nhiêu lần rồi? Có giá trị sao?

"Ngoan thì buông tay ra."

"Không buông." Diêu Ý lắc lắc đầu: "Em muốn ôm chị một chút."

"..."

Vậy mà nói là ngoan! Đồ giả dối!!