Tần Ưu tỉnh dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Chợt nhớ ra người mang hắn đi là Khuynh Diễm, mới hơi thả lỏng thân thể.

Hắn quan sát gian phòng, cách bày trí tương đối nhẹ nhàng.

Hắn đang nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, đối diện là tủ gỗ âm tường, bên phải là cửa sổ đang mở.

Ánh nắng buổi trưa chiếu vào có chút nóng, gió nhẹ lướt qua, làm lay động tấm màn vải màu vàng nhạt.

Nhìn từ cách bày trí và màu sắc, có thể nhận ra đây là phòng của một cô gái.

Nhà cô ấy sao?

Tần Ưu nghi hoặc, mở cửa phòng ra ngoài xem xét.

Nơi này là một căn biệt thự, có tất cả ba tầng.

Biệt thự rộng lớn, bày trí sang trọng, nhưng lạnh lẽo trống rỗng, không một bóng người.

Chợt Tần Ưu thấy hơi hụt hẫng, hắn cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì.

Tần Ưu xuống phòng bếp, trên chiếc bàn lớn có một phần cháo để trong hộp, hình như được mua về, bên cạnh còn có thuốc.

Hắn bước đến gần, nhìn thấy tờ ghi chú nhỏ kẹp phía dưới.

—— Muốn chết thì đừng uống!

Cách nói chuyện này, không cần nghĩ cũng biết là của ai.

Tần Ưu nhẹ cong khóe môi, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, nhanh đến mức chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn hâm nóng cháo, lặng lẽ múc từng muỗng chậm rãi ăn.

Cháo nóng hổi, nóng từ khoang miệng, nóng đến thẳng đáy lòng. Đời này chưa từng có ai vì hắn chuẩn bị một chén cháo...

Tần Ưu siết chặt chiếc muỗng trong tay, không nỡ buông ra.



Lúc này Khuynh Diễm đang ở trường, đáy lòng tràn ngập phân vân khó xử.

Chuyện là, cô đang tung tăng đi ra cổng thì chợt nghe bên hành lang vang lên âm thanh cãi vã.

Đi xem kịch thì tốt hơn hay về ngủ thì tốt hơn?

Đêm qua không được ngủ...

Lâu rồi không lên mục tin hot diễn đàn trường...

Thật khó xử...

Quyết định như vậy đi!

\[Hả? Quyết định cái gì?\] Nó bỏ sót câu nào sao?

"Mi đọc kỹ lại, ta vừa đưa ra quyết định ở phần trên."

\[Có sao?... Không hề có mà...\] Khả năng xử lý thông tin của nó phát sinh vấn đề?

Hệ Thống hoang mang, không hề nhận ra mình vừa bị ăn cú lừa của kí chủ.

Khuynh Diễm đưa mắt quan sát xung quanh.

Không có người! Rất tốt!

Cô vặn vặn cổ, bẻ bẻ tay, hùng dũng bá khí tiến đến bên góc tường... núp vào, xem kịch.

"Tại sao Bùi thiếu lại tìm mày? Chắc chắn là mày giở trò câu dẫn đê tiện!"

"Hồ ly tinh gặp ai cũng dụ dỗ, giờ còn dám bám riết đến trên người Bùi thiếu!"

"Thứ lẳng lơ không biết xấu hổ! Bùi thiếu là của Như Mộng, không đến lượt hồ ly tinh như mày!"

Tiếng mắng chửi trong góc khuất hành lang càng lúc càng hăng say, nhóm nữ sinh dáng vẻ hung hãn đang vây quanh một cô gái nhỏ đáng yêu.

Đây không phải nữ chính sao?

Ai, nữ chính đúng là nam châm thu hút rắc rối mà.

Khoan đã!

Bọn não tàn kia vừa nhắc đến ai?

Bùi thiếu? Thằng nhóc chảy nước dãi đầy mồm trong trí nhớ nguyên chủ? Là nam chính?

Khuynh Diễm rùng mình, gu của tác giả đại nhân cũng quá mặn rồi.

"Mày câm sao? Tại sao không lên tiếng?" Nữ sinh tóc ngắn giơ tay đẩy mạnh Linh Lan về phía sau.

"Các cậu muốn đánh thì đánh nhanh lên, tớ còn phải đi về." Linh Lan loạng choạng suýt ngã, nhưng vẫn cố chống tay vào tường, cứng rắn không chịu thua.

Đứng ở trung tâm là nữ sinh tóc xoăn bồng bềnh, cũng là một khuôn mặt thanh tú. Tiếc là ánh mắt chứa đầy ghen ghét, làm sự thanh tú hoàn toàn mờ nhạt, chỉ còn lại đanh đá chua ngoa.

Ai ấy nhỉ? Mặt hơi quen?

\[Cô gái trung tâm mua sắm.\] Hệ Thống mệt mỏi thở ra một câu.

Khuynh Diễm tức giận. Kẻ không xứng làm ăn cướp lần trước? Muốn cướp túi xách của ta? Ý đồ trục xuất linh hồn ta?

Hệ Thống: \[...\] Lúc đó cũng không thấy kí chủ tức giận, hiện tại cô lại diễn cái gì?

"Ta là anh hùng ngăn cản thế giới sụp đổ! Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Hệ Thống, lên!"

\[???\] Cái gì vậy?!

"Giỏi thật đấy, lại còn thách thức bọn tao đánh mày, tưởng bọn tao không dám sao?" Nữ sinh tóc ngắn trừng mắt đe dọa, rồi lại xoay đầu nhìn Tóc Xoăn: "Như Mộng, thế nào?"

"Đánh! Để xem nó còn cứng miệng nổi không?" Tóc Xoăn gật đầu, ánh mắt dữ tợn.

Nhóm nữ sinh chụm lại, ép Linh Lan vào góc tường. Nữ sinh tóc ngắn giơ tay lên, Linh Lan nhắm mắt chịu trận.

Nhưng chờ đợi hồi lâu cũng không thấy cái tát như trong tưởng tượng, cô khẽ mở mắt.

Một thân ảnh tinh tế đứng che trước người cô, giọng nói nhàn nhạt lười nhác: "Chơi đùa vui vẻ thế này, tôi cũng muốn tham gia nha."

"Tránh ra! Khôn hồn thì đừng xen vào việc của người khác!" Nữ sinh tóc ngắn trừng mắt đe dọa.

Khuynh Diễm nhíu mày bất mãn: "Tức giận không đẹp gì cả."

"Mày nói ai xấu?" Nữ sinh tóc ngắn như bị chọc trúng chỗ đau, xù lông quát to.

"Tao chỉ nói không đẹp, mày lại tự nhận mình xấu, cũng rất có ý thức giác ngộ nha." Khuynh Diễm nhoẻn miệng khen ngợi, nhưng giọng nói kiêu ngạo cực kỳ gợi đòn.

"Sở Khuynh Diễm, tôi không biết cô còn có sở thích lo chuyện bao đồng đấy." Như Mộng tiến đến châm chọc.

Khuynh Diễm cười tủm tỉm, hất chiếc cằm nhỏ: "Giờ thì biết rồi đấy, Tóc Xoăn."

Tóc Xoăn? Như Mộng trợn mắt, Sở Khuynh Diễm gọi cô là Tóc Xoăn!