Khuynh Diễm ăn chậm rãi mà ưu nhã, lười nhác lại ngoan ngoãn, như một con mèo lười.

Tần Ưu hiếm khi thấy dáng vẻ cô hiền lành dịu ngoan như thế.

Khuynh Diễm lúc nào cũng kiêu ngạo không để ai vào trong mắt, nhưng bây giờ lại có chút khác biệt, cứ như đã thu lại hết móng vuốt thường ngày, trở nên mềm mại hiếm thấy.

"Nhìn đủ chưa?"

Khuynh Diễm lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Tần Ưu, giọng nói nhàn nhạt, ngay cả mắt cũng không thèm ngẩng lên nhìn hắn, chỉ chăm chú gắp thức ăn trên bàn.

Tần Ưu chợt muốn cười chính mình, hắn thế mà lại nghĩ cô ngoan ngoãn.

Ngoan chỗ nào?

Tần Ưu không trả lời, cúi đầu ăn cơm.

Chờ hai người ăn xong, Tần Ưu thu thập bát đũa, lau sạch bàn, bắt đầu rửa bát.

Khuynh Diễm không nói lời nào, đi thẳng ra sofa bên ngoài nằm xuống, bật ti vi xem phim truyền hình cẩu huyết.

Tần Ưu rửa bát xong đi ra phòng khách liền trông thấy cô nằm dài trên sofa. Hắn nhìn nhìn, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhịn đi nhịn lại cuối cùng vẫn nói.

"Mới ăn xong nằm thế không tốt lắm."

"Liên quan gì tới cậu?"

Khuynh Diễm không ngẩng đầu lên, bận rộn xem tình tiết trên ti vi. Nữ chính khóc lóc trong mưa, nhìn nam chính đang ôm nữ phụ, nhưng thật ra tất cả chỉ là hiểu lầm.

Sáo lộ.

Đều là sáo lộ hết.

Cô biết tỏng!

Tần Ưu thấy Khuynh Diễm chăm chú xem phim nên cũng ngó qua thử. Hắn hơi nghi hoặc, người như cô lại xem loại phim này? Hình như cô có rất nhiều điểm mâu thuẫn, kì lạ khiến người ta không thể nào hiểu thấu.

Về phần câu nói Khuynh Diễm đáp trả hắn, Tần Ưu không trách, cũng không khó chịu. Hắn thậm chí còn chuẩn bị tinh thần cô sẽ châm chọc khiêu khích, nhưng cô chỉ nói một câu như thế, với hắn đã là rất nhẹ nhàng rồi.

Chỉ là hắn không nhịn được muốn nhắc nhở cô, lo lắng cô nằm sẽ thấy không thoải mái, cô có nghe hay không cũng không sao, quan trọng là hắn không muốn làm cô không vui.

Tần Ưu cảm thấy hắn sắp hết thuốc chữa rồi.

Tần Ưu nhìn Khuynh Diễm thật lâu, căn phòng yên tĩnh ấm áp, cô gái lười nhác nằm trên sofa, tiếng ti vi loáng thoáng sinh động. Hắn chợt có một ý nghĩ, đây mới thực sự là cuộc sống.

Tần Ưu rũ mi, che đi ánh sáng lóe lên trong đáy mắt.

Không biết qua bao lâu, hắn hít sâu, kiên định hỏi: "Cô cho tôi ở lại một thời gian được không?"

"Dựa vào cái gì?" Khuynh Diễm dời mắt khỏi tình tiết cẩu huyết trên ti vi, nhàn nhạt hỏi.

"Sau này tôi nhất định báo đáp cô."

"Lấy gì báo đáp?"

Tần Ưu ngẩn người, hắn không hiểu Khuynh Diễm có ý gì?

"Tôi viết giấy nợ cho cô."

"Còn gì nữa?" Lỡ tương lai mi nghèo kiết xác thì sao?

"Vậy cô có điều kiện gì?"

"Giấy nợ là phải viết, nhưng không đủ, cậu còn phải làm bài tập cho tôi, không được lắm lời xen vào chuyện của tôi..." Khuynh Diễm ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Cậu còn có thể làm gì có ích?"

Ta cũng không thể nuôi mi lỗ vốn được.

Tần Ưu khựng lại, cô không phải đang cố ý làm khó hắn chứ?

"Không có..." Tần Ưu ngập ngừng, chợt nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Khuynh Diễm, hắn hấp tấp sửa lời: "Nhưng tôi có thể làm bài tập, tôi làm rất tốt. Tôi cũng có thể nấu cơm, rất ngon!"

"Xinh đẹp không?"

Hả?

Xinh đẹp?

Cái gì xinh đẹp?

Khuynh Diễm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tần Ưu liền biết hắn không hiểu.

Đại nhân vật hủy diệt thế giới hoành tráng lắm, thì ra là bị ngốc!

Cô nhíu mày giải thích: "Thức ăn không cần ngon, thức ăn quan trọng là phải đẹp mắt."

Tần Ưu: "..." Có chút không nói nên lời.

Nhưng mà, hắn chỉ nấu ăn tạm được, thức ăn đẹp mắt, hình như hơi khó khăn...

Tần Ưu nhìn Khuynh Diễm, nhìn nghiêm túc đến mức cô không chịu nổi, bỏ ngang bộ phim trên ti vi, hỏi: "Lại làm sao nữa?"

"Cô... có thể cho tôi mượn laptop in một ít tài liệu không?"

"Tài liệu gì?"

"Sách dạy nấu ăn."

Khuynh Diễm há miệng, nghẹn một hơi, không phải lúc nãy nói biết nấu ăn sao??

Tên ăn vạ này cũng là một kẻ lừa đảo, thế giới này chỉ toàn lừa đảo!

"Xem trên điện thoại đi." Khuynh Diễm bất mãn.

"Tôi làm rơi mất rồi."

Mất?

Mất điện thoại nói với ta làm gì?

Mi lại muốn ăn vạ ta sao?

Đồ ăn vạ lừa đảo chuyên nghiệp!

\[Kí chủ, rõ ràng cô là người đề cập tới điện thoại trước mà.\] Kí chủ hình như có thành kiến rất sâu với đại nhân vật.

Tần Ưu nghi hoặc nhìn Khuynh Diễm, rõ ràng vẫn là khuôn mặt lười nhác không quan tâm, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy cô đang tức giận, là hắn nghĩ quá nhiều sao?

Nhưng mà, hắn không muốn cô tức giận... sẽ ghét bỏ hắn.

"Không tiện cũng không sao." Tần Ưu cúi đầu, giọng hơi yếu ớt.

Tới! Lại tới nữa rồi!!

Mẹ nó, rõ ràng là tên này cố ý ăn vạ ta!

Tức chết ta!!!

Khuynh Diễm muốn mắng, nhưng nhìn đến dáng vẻ yếu ớt của Tần Ưu lại không thể mắng, một hơi cứng ngắc trong cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong.

Cô đùng đùng đứng dậy...

Về phòng!

Lập tức về phòng!!

\*\*\*

Ôi cuối cùng cũng đủ 10 chương rồi a\~ không biết còn ai thức không nhỉ? Chúc mọi người ngủ ngon nè :3