Đạo diễn Trần hít sâu, cố gắng bình tĩnh hỏi rõ ý nghĩ của Khuynh Diễm.

Hóa ra cô muốn đóng vai "nữ cải nam trang phản diện", nhưng vì lược bỏ vài từ cho ngắn gọn nên trực tiếp biến thành "nam phản diện".

Đạo diễn Trần: "..."

Lược bỏ kiểu này rất dễ làm người ta đau tim đó cô biết không?!

Nhưng thôi, miễn cô không đòi làm lão hoàng đế ngựa giống là được, hắn không dám mong cầu nhiều hơn.

Sau khi đạt thành thỏa thuận, đạo diễn Trần chợt lẩm bẩm suy tư: "Nếu Kiều lão sư không đóng nữ chính, vậy phiền phức tới rồi."

Khuynh Diễm thuận miệng hỏi: "Phiền phức gì?"

Đạo diễn Trần sầu não kể khổ: "Quá nhiều nhà đầu tư muốn nhét người vào, tôi chỉ là ma mới, không thể đắc tội ai. Từ chối thì không tiện, mà nhận thì không được bên trọng bên khinh."

Vai nữ chính chỉ có một, cũng đâu thể xé ra cho mỗi người diễn chút ít.

Vốn định viện cớ mình nợ ân tình Khuynh Diễm, đem vai này cho cô, kết quả…

Thiếu nữ nhếch môi cười nhạt: "Muốn đem tôi làm bia đỡ đạn à?"

"Khụ khụ, nào có." Đạo diễn Trần chột dạ ho khan, cười hề hề chữa cháy: "Kiều lão sư tài mạo song toàn, kỹ thuật diễn xuất có hồn, giới giải trí mấy ai đạt trình độ tốt như cô. Vì vậy tôi mới ưu tiên cô đóng nữ chính chớ!"

Lời này mặc dù đúng, nhưng đã là chuyện của quá khứ.

Hiện tại, ai chẳng biết Khuynh Diễm là nghệ sĩ có lượng antifan vô địch trong nước, người tẩy chay cô xếp hàng đủ mấy vòng thành phố.

Đạo diễn Trần nịnh hót lộ liễu tới mức người ngốc nghe vào cũng biết hắn đang nịnh hót.

Chẳng qua Khuynh Diễm không để ý việc này, cô chỉ hỏi: "Trong danh sách diễn viên được đề cử, có ai tên Hà Điềm Điềm không?"

"Có." Đạo diễn Trần không cần nghĩ đã lập tức đáp: "Rất tiềm năng!"

Tiềm năng ở đây không phải thực lực diễn xuất tiềm năng, mà là số tiền nhét vào rất tiềm năng.

Khuynh Diễm yên lặng suy nghĩ. Vợ chồng Hà gia vẫn đang mâu thuẫn cãi nhau, chưa thống nhất sẽ lo lót cho Hà Điềm Điềm.

Thế nhưng bên này đã đưa tiền tới, chứng tỏ cô ta còn chỗ dựa khác.

Hà Điềm Điềm, chắc chắn có bất thường.

"Ai chi tiền cho cô ta?" Khuynh Diễm thăm dò.

Đạo diễn Trần lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết người đại diện bên công ty giải trí Ngân Quang đem tiền tới."

Khuynh Diễm gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Ngân Quang là công ty chủ quản của Hà Điềm Điềm, có lẽ cô nên ghé qua đó xem một chuyến.

Nhưng hiện tại, vẫn còn việc khác cần làm.

"Tại sao anh nhiệt tình với tôi?" Khuynh Diễm híp mắt: "Ai đưa lợi ích cho anh?"

"Tôi đâu phải loại người tham tiền như thế! Tôi là ngưỡng mộ và biết ơn cô, nên mới dùng cả trái tim đối đãi cô!" Đạo diễn Trần mở to mắt nói dối.



Hắn đã hứa với Diêm tổng, tuyệt đối không tiết lộ chuyện ngài ấy nâng đỡ cô.

Đành phải qua quýt lừa cô thôi.

"Vậy sao?" Khuynh Diễm nhạt giọng cười, chậm rãi suy luận: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*. Nếu không ai đưa lợi ích, chứng tỏ… anh dòm ngó sắc đẹp tôi, âm mưu lợi dụng thân thể tôi, muốn ép quy tắc ngầm lên tôi."

Tưởng ta không biết thủ đoạn giới giải trí của bọn mi sao?

Trên ti vi chiếu một đám!

Đạo diễn Trần: "..." Ngoài bệnh trầm cảm, cô còn mắc hội chứng hoang tưởng bị hại nữa hả?!

(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Đột nhiên tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là đạo tặc.

Đạo diễn Trần đang nhắc bản thân phải bình tĩnh ứng đối, nhưng chợt nhìn thấy Khuynh Diễm xắn tay áo lên, hắn liền không bình tĩnh nổi nữa.

Cảnh tượng hôm đó cô đánh tình nhân của vợ hắn chợt quay về trong trí nhớ, khiến sống lưng hắn tức khắc phát lạnh!

"Kiều lão sư, cô nghe tôi nói." Đạo diễn Trần nhanh chóng lùi lại, thành khẩn khai báo: "Quả thật có một nhà đầu tư đã quyên góp kha khá tới đoàn phim, nhờ cậy tôi chiếu cố cô."

Khuynh Diễm không có vẻ gì là bất ngờ, dường như trong lòng cô đã có đáp án, hiện tại chỉ hỏi để xác nhận: "Nhà đầu tư nào?"

"Tôi đã hứa với ngài ấy, sẽ không nói danh tính ngài ấy cho cô..." Đạo diễn Trần biểu lộ khó xử.

"Được, vậy không cần nói." Khuynh Diễm dễ dàng gật đầu.

Đạo diễn Trần đang định thở phào, thì chợt một tờ giấy được đặt xuống trước mặt hắn, thiếu nữ đối diện nhạt giọng điểm: "Viết ra là được."

Đạo diễn Trần: "..." Còn có thể lách luật thế này sao?!



Gần đây các dự án của tập đoàn đang ở giai đoạn quan trọng, Diêm Túc bận rộn đến tận khuya mới có thể trở về biệt thự.

Thời điểm vừa tiến vào phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy Khuynh Diễm đang ung dung ngồi trên giường chờ hắn. Diêm Túc cũng không có phản ứng kinh ngạc chấn động.

Hắn yên lặng thầm nghĩ, dạo này đầu óc mình càng ngày càng không khỏe rồi. Trước đây chỉ có lúc nằm mơ mới nhìn thấy cô, bây giờ đến lúc tỉnh táo cũng gặp ảo giác.

Chắc là hôm nay làm việc vất vả quá, nên tinh thần không ổn định.

Đi rửa mặt một cái, sáng mai lại hẹn bác sĩ đến tư vấn thêm.

Nhưng sau khi vào phòng tắm vệ sinh thay quần áo xong, lúc trở ra Diêm Túc vẫn thấy Khuynh Diễm đang chống cằm nhìn hắn.

Ánh mắt cô rất chăm chú, bên trong con ngươi tĩnh lặng ẩn chứa ý tứ sâu xa mà hắn không thể diễn giải rõ ràng.

Chỉ là, hắn mơ hồ cảm thấy, mình rất thích.

Thích được cô nhìn như thế này.

Mọi cảnh sắc thế gian đều ảm đạm phai mờ,  duy nhất một mình hắn là ánh sáng đặc biệt trong mắt cô.

Thì ra khi gặp ảo giác, còn có thể chân thực sắc nét giống ti vi full HD vậy.



Diêm Túc bình thản đẩy xe lăn qua giường, định giơ tay quạt tan ảo ảnh về Khuynh Diễm. Nhưng bàn tay lẽ ra nên quạt vào không khí, lại chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm nóng của thiếu nữ.

Diêm Túc đứng hình: "…"

Khuynh Diễm nhìn tiểu ăn vạ lăn qua lộn lại làm mấy trò khó hiểu, có điều cô cũng không thắc mắc, mà còn cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu.

Hiện tại hắn chạm tay vào cô, hẳn là... đang làm nũng đòi ôm?

Khi Diêm Túc kịp phản ứng, thì mọi chuyện đã quá muộn, tấm thân trong sạch ngàn vàng của hắn lại lần nữa bị nữ tặc "vấy bẩn"!

Khuynh Diễm vô cùng tự nhiên nghiêng người qua ôm hắn, khẽ vuốt vuốt lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đi làm về khuya thế này, mệt lắm sao?"

Diêm Túc dừng động tác, bàn tay đang định đẩy cô đột ngột co lại.

Từ nhỏ đã là người thừa kế được gia tộc ấn định, hắn luôn theo đốc thúc phải chăm chỉ học tập, liều mạng làm việc, quản lý sản nghiệp thật tốt.

Sống gần ba mươi năm, chưa từng có ai hỏi hắn mệt mỏi hay không.

Mà thậm chí, ngay cả bản thân hắn, cũng chưa bao giờ tự hỏi chính mình, có mệt mỏi hay không?

Hẳn là…

"Không mệt, tôi quen rồi." Diêm Túc lạnh nhạt lắc đầu, nhưng dưới đáy lòng lại mơ hồ có cảm giác tủi thân.

Giống như chính mình đã bị uất ức rất nhiều năm, đột nhiên được người xuất hiện an ủi, lẽ ra hắn nên vui mừng, thế mà hắn lại thấy giận dỗi, vì sao cô bỏ mặc một mình hắn chờ lâu đến vậy?

Khuynh Diễm chậm rãi nhận định: "Anh mệt. Vậy nên anh mới làm nũng đòi tôi ôm."

Diêm Túc vốn còn đang mờ mịt rung cảm, nhưng vừa nghe câu này của cô, cơ mặt hắn lập tức nghiêm trọng lên.

Tôi làm nũng đòi cô ôm khi nào?

Rõ ràng cô cưỡng ép ôm tôi, lại còn cáo buộc vô căn cứ!

Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng!

Khuynh Diễm suy luận rất chặt chẽ, lúc nãy tiểu ăn vạ chạm vào cô, là tín hiệu làm nũng muốn ôm ôm.

Nhưng giờ hắn lại giãy giụa, chắc chắn là do thẹn thùng, muốn cô ôm hắn chặt hơn!

Lang Tinh: […] Không, sự thật không phải như vậy.

Khuynh Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diêm Túc, điềm tĩnh nói: "Ôm một lát, sẽ không mệt nữa."

Người kia mím môi ương ngạnh: "Mệt thì đi nghỉ chứ ôm có tác dụng gì?" Buông hắn ra!

Khuynh Diễm nhướng mày. Mệt thì đi nghỉ?

Ồ.

Ta hiểu rồi.

Hóa ra tiểu ăn vạ không chỉ muốn ôm, mà hắn còn muốn…