Tóc Xoăn hùng hổ chạy được nửa đường thì...

Oạch!

Ngã sõng xoài nằm sấp trên mặt đất.

Tóc Xoăn ngơ ngác, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bặm trợn vừa ngáng chân mình trốn đi mất hút, lại đưa mắt nhìn Khuynh Diễm.

Khuôn mặt Tóc Xoăn sưng đỏ nhếch nhác, ngã khá nghiêm trọng, đập mạnh đến chảy cả máu mũi.

Khuynh Diễm co giật khóe miệng.

Thật đáng sợ nha! Nhìn ta làm gì?

Ta không làm gì có được không?

Xấu quá đi ta không muốn đánh nữa!

Về về về!

Khuynh Diễm che mắt, quay lưng bỏ đi.

Người xung quanh vây nhìn Tóc Xoăn nằm trên mặt đất, nhưng không ai có ý định tiến đến đỡ. Ban nãy cô gái này la hét ầm ĩ, biểu cảm dữ tợn, còn xông tới đánh người ta, làm gì có ai muốn giúp đỡ một người như thế. Bọn họ cũng chỉ tụ tập xem chút náo nhiệt mà thôi.

"Nhìn cái gì? Cút đi!" Tóc Xoăn giận dữ la hét người vây xem.

Tách! Tách! Tách!

Tiếng chụp ảnh vang lên, có người chụp ảnh, cũng có người quay phim. Bọn họ vốn định đứng nhìn không làm gì, nhưng cô gái này hung dữ như thế, nếu cứ thế bỏ đi thì thật phụ lòng, họ vẫn nên lưu lại vài hình ảnh để lúc rảnh rỗi còn có chuyện bát quái.

"Cút! Các người cút đi!"

Tóc Xoăn càng la hét mắng chửi, mọi người càng chụp nhiều ảnh hơn. Cô ta cắn răng đứng dậy, xông vào giữa đám đông chạy trốn.

Cả đời cô ta chưa bao giờ mất mặt như thế! Sở Khuynh Diễm, cô chờ đó, cô ta nhất định trả thù!



\[Kí chủ, cô không định giải thích với ta sao?\]

"Thân là Hệ Thống, lại chỉ biết theo hỏi kí chủ, mi học cách trở nên hữu dụng đi!"

\[...\] Nó có cảm giác kí chủ đang mắng nó, là nó nghĩ quá nhiều sao?

Một lúc sau, cuối cùng Hệ Thống cũng nhận ra Khuynh Diễm mắng nó vô dụng. Trong cơn tức giận, nó dùng khả năng giám sát đỉnh cao điều tra chuyện vừa phát sinh, lại ngỡ ngàng phát hiện chuyện này quả thật không liên quan đến kí chủ.

Người đàn ông vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn chính là vệ sĩ.

Trước đây bên cạnh nguyên chủ cũng có vệ sĩ, nhưng chỉ thuê hai người. Thời điểm tan học cổng trường xảy ra sự cố tập kích bằng súng, đám đông chạy hỗn loạn làm vệ sĩ lạc mất nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ bị bắn chết.

Thế là số lượng vệ sĩ đi theo Khuynh Diễm hiện tại tăng đến hai mươi người.

Tấm lòng cha mẹ thương con, Khuynh Diễm có thể hiểu.

Nhưng làm quá như ông bà Sở, cô có chút nuốt không trôi...

Tưởng tượng mà xem, một cô gái như cô ra đường, phía sau lại lẽo đẽo theo hai mươi người đàn ông mặc tây trang đen, mang giày da đen, đeo kính râm đen, tai gắn bộ đàm đen.

Làm gì?

Nam sủng?

Khụ... Cô nhầm.

Xã hội đen? Cướp ngân hàng?

Càng nghĩ càng hoảng, một tiểu nha đầu thiện lương như cô làm sao hưởng nổi diễm phúc to lớn này?

Trước sự cự tuyệt quyết liệt của Khuynh Diễm, ông bà Sở giả vờ đồng ý cô không cần mang theo vệ sĩ.

Đúng! Chính là giả vờ!

Ngoài mặt thì đồng ý con gái lớn có thể tự lập, nhưng sau lưng lại bắt vệ sĩ lén lút cải trang đi theo cô.

Nhìn đi, ông chú đang đọc báo bên lề đường, anh trai đang cầm trà sữa uống, hai người đàn ông đang trò chuyện, đến cả tên vô sỉ ngáng chân Tóc Xoăn rồi chạy mất... đều là vệ sĩ của cô cả đấy.

Khuynh Diễm phiền chán, nhiều vệ sĩ như thế, là muốn giám sát chặt chẽ hành tung của cô? Âm mưu cướp đi cơ hội thể hiện sự đẹp trai soái khí của cô?

Khuynh Diễm càng nghĩ càng thấy không ổn, quyết định giành lại quyền chủ động.

Không ngủ nữa, đi quanh khu mua sắm, quét thẻ!

Quét từ quần áo đến giày dép, quét từ mỹ phẩm đến trang sức, quét cho cạn thẻ của cô, quét luôn cả thẻ tín dụng không hạn mức của ông Sở.

\[Kí chủ, cô sử dụng tiền của người khác mà không có chướng ngại tâm lý sao?\]

Ai nói ta sử dụng tiền người khác, đây là tiền cha mẹ ta!

\[Sao lúc trước không thấy cô gọi cha mẹ thân thiết thế nhỉ?\]

Cha mẹ đã không ngại cho ta tiền, ta không quét là có lỗi với họ. Có khi giờ họ đang sung sướng đấy!

\[...\] Sung sướng? Nó thấy cô là đang hành hạ người khác. Kí chủ mua sắm điên cuồng, lại không sử dụng dịch vụ vận chuyển, vứt hết tất cả lên người vệ sĩ.

Nhìn hai mươi người đàn ông kia xem, tay xách nách mang nhếch nhác như thế, còn đâu bộ dáng oai phong lẫm liệt nữa.

Nó có nên nhắc nhở kí chủ không?

Ha ha... Đương nhiên là không! Họ đáng thương cũng không liên quan gì đến bổn Hệ Thống.

Ai, thật đáng thương mà!

Mà lúc này ông bà Sở ở nước S lại đang vui mừng, con gái họ đi mua sắm tức là con bé đã khỏe mạnh, lại còn quét liên tục, chứng tỏ tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Con gái vui vẻ, người làm cha mẹ đương nhiên hạnh phúc. Họ quyết định chăm chỉ kiếm nhiều tiền hơn để con bé có thể mua mua mua vô tận.

Khuynh Diễm càng nhìn vệ sĩ khiêng vác, thì tâm trạng lại càng đi lên. Mà tâm trạng đi lên, thì sẽ rất dễ nói chuyện. Mà dễ nói chuyện, thì cũng trở nên tốt tính.

Chẳng hạn như lúc này, cô đang đánh nhau trong một con hẻm nhỏ.

\[Đây là cái thể loại tốt tính gì?\] Kí chủ có bệnh sao?

"Thành phố về đêm đẹp biết bao, ánh sáng rực rỡ, âm thanh nhộn nhịp, mà bọn chúng lại đi đánh nhau, phá hư cảnh đẹp ý vui của ta. Đánh cho tâm trạng tốt trở lại rồi nói tiếp." Khuynh Diễm vừa đánh vừa phun tào với Hệ Thống.

\[...\] Kí chủ lại nói bừa.

Rõ ràng có một tên cướp giật túi xách trên tay kí chủ, khiến linh hồn kí chủ suýt thì bị văng ra ngoài, kí chủ nổi điên đuổi theo hắn vào con hẻm này. Ai ngờ trong hẻm lại có người đánh nhau, thế là kí chủ đánh luôn cả bọn họ.

Mà trọng điểm là tên giật túi xách và những người này không cùng một bọn.

Chính là hoàn toàn không quen biết nhau.

Thế mà cũng bị đánh, có oan ức không cơ chứ?