Hắn ta lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả các đại thần, hừ nhẹ nói:
“Trẫm đang xem! Hơn nữa trẫm mới là người phải hỏi các ngươi, vì sao những công việc này nghe qua rõ ràng là đọng lại đã lâu mà các ngươi lại đều trình báo lên toàn bộ cùng ngày?”
“Các ngươi muốn vội chết trẫm sao!”
“! Hoàng thượng bớt giận.


Các đại thần chỉ có thể lộ ra vẻ mặt buồn bã, liên tục quỳ xuống.

Trong lòng nghĩ thầm, rõ ràng là Hoàng thượng ngài đã nhiều ngày buông thả không giới hạn, ngày hôm trước đến phủ tướng quân thưởng hoa hồng gì đó, hôm qua lại thi đấu võ với Hiền phi ở điện Quy An!
Kết quả là, tất cả công việc này vì mấy chuyện đó mà vẫn luôn kéo dài đến kỳ hạn cuối cùng nha.

Nhưng mà lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, bọn họ lại thực sự không quá dám nói ra.


Chỉ có thể ở trong lòng đầu, đối với thân ái Vương gia thâm tình kêu gọi.

Vương gia ngài mau trở lại đi.

Nếu không trở lại thì Đại U đều sắp không chịu đựng nổi nha!
Sầu rụng tóc!
!
Đáng tiếc, các đại thần còn chưa kịp chờ được Vương gia thân ái trở về, trong hoàng đô ngược lại đã xảy ra chuyện trước.

Một ngày nọ, sứ giả Tây Di Quốc kia sau khi ăn ở Túy Tiên Lâu xong, trên đường tản bộ tiêu thực, thế nhưng đột nhiên mất tích!
Cấm vệ quân lật tung ba tầng của hoàng đô cũng chưa tìm được không nói, chuyện này còn nhanh chóng truyền lại Tây Di, quấy rầy Đại vương Tây Di.

Đại vương Tây Di kia nổi giận đùng đùng, hắn thốt ra lời nói tàn nhẫn, nếu bảy ngày sau không tìm được tung tích sứ giả Tây Di, thì muốn cử quân tấn công Đại U.

Mà tin tức còn chưa truyền vào trong cung, bá tánh hoàng đô đã biết trước, nháy mắt lòng người hoảng sợ.

Vũ Văn Hoằng cũng hoảng sợ, rốt cuộc người thật sự không thấy ở dưới mí mắt hắn ta, nếu trận chiến này thật sự đánh lên, hắn ta cũng không có lý do gì để phản bác.

Hắn ta đành phải tự mình hạ tràng, suất lĩnh cấm vệ quân cùng quân Hạng gia, lấy hoàng đô làm trung tâm, tìm kiếm lan rộng như mạng nhện.

Nhưng mà, thừa dịp hai đại quân đội rời khỏi hoàng đô, một vài gián điệp địch quốc ẩn núp xung quanh hoàng đô, cùng với thế lực dân gian phản loạn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch ngóc đầu dậy.

Hoàng thành đã trống không, thành trì to như vậy chỉ còn lại đơn độc Hạng Trọng canh giữ, đây chẳng phải là thời cơ tốt để bọn họ nhất tề tấn công sao?
!

“! Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
Ngoại thành phía Tây cách Hoàng đô hai trăm dặm, trước doanh trại hoàng gia, một thị vệ vội vàng chạy tới, vén rèm trực tiếp xông vào.

“Lớn mật! Sao không thông báo đã xông vào!”
Trang công công tức giận mắng hắn một câu, lại bị Vũ Văn Hoằng nhanh chóng ngăn lại.

Hắn ta nhìn này vẻ mặt kinh hoảng thất thố của thị vệ, đáy mắt xuất hiện một chút bất an.

Vội hỏi, “Chuyện gì?”
“Bẩm báo Hoàng, Hoàng thượng! ”
Thị vệ giống như thể lực chống đỡ hết nổi, một chân mềm nhũn quỳ xuống, kêu rên nói, “Hoàng đô, hoàng đô bị, bị thật nhiều thế lực không rõ! vây quanh! !”
“Cái gì?!”
Vũ Văn Hoằng đột nhiên đứng dậy, mắt trợn lên, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm hắn, “Không phải Hoàng đô có Hạng tướng quân, cùng bộ phận binh lực trẫm lưu lại canh giữ sao!”
“Chẳng lẽ là Đại vương Tây Di kia không muốn đợi, bắt đầu cử quân đến!”
Trang công công sợ đến mức hoa mắt run rẩy hết cả người, đôi tay điền cuồng run rẩy, “Ai nha Hoàng thượng, vậy phải làm sao bây giờ! ”
“Còn có thể làm sao bây giờ!! Mau truyền ý chỉ của trẫm, ngừng điều tra, khẩn cấp trở lại Hoàng đô!”
!
Quả nhiên, Vũ Văn Hoằng càng tới gần hoàng đô, xung quanh càng có nhiều quân đội kỳ quái hoặc là tổ chức thích khách bỗng nhiên vụt ra.


Hơn nữa tấn công nhanh chóng mãnh liệt, làm hắn ta còn chưa trở lại đô thành đã bắt đầu hao binh tổn tướng.

Đợi hắn ta chật vật mà chạy tới dưới cửa thành hoàng đô, gần như chỉ còn lại quân Hạng gia ở bên cạnh bảo vệ.

Kỳ lạ là, tuy của thành hoàng đô đóng chặt, nhưng cũng không ngừng thổi kèn cảnh giác.

Nhưng so với hắn ta một đường gặp phải mai phục mà nói!
Lại bình tĩnh đến khó hiểu.

——
~(▽^人) ~(▽^人) ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ).