Thanh âm tiểu cô nương có chút hài hước.


Nhẹ nhàng, mềm mại lại mang theo chút đùa cợt.


Hơi thở dán ở bên tai nói nhỏ, nghe có chút nóng bỏng.


Dụ Sở sửng sốt một chút, bất tri bất giác mà nhíu mày.


Chính mình đùa giỡn muội muội, lại bị tiểu gia hỏa này đùa nói trở lại.


Đôi tay lạnh băng của Dụ Sở cầm lấy tay nhỏ của muội muội lôi ra từ vạt áo, đem cả người cô ôm lên trên, làm khuôn mặt đối phương dán lên sườn mặt của mình, lại sờ sờ mặt cô.


“Cứ như vậy ngủ đi, ngươi mau ngủ, ngày mai chúng ta sẽ ra khỏi thành.”


“Ồ……”


Duy Âm nửa rũ mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu, cọ gương mặt tỷ tỷ, buồn ngủ mà nhắm mắt lại.


Dụ Sở nghiêng mặt đi, nhìn hàng mi của cô.


Đôi lông mi dài theo hô hấp mà chậm rãi chuyển động, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ đang ngủ nhìn rất ngọt ngào.


Dụ Sở nhịn xuống.


Cuối cùng vẫn là nhịn không được, yên lặng nhéo khuôn mặt trắng nõn của muội muội, mới vừa lòng mà nhắm mắt ngủ.


*


Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng.


Lông mi tiểu cô nương khẽ run, chậm rãi mở to mắt, hơi nheo lại.


Bên cạnh là thân thể lạnh băng mềm mại của thiếu nữ.


Đột nhiên tiếp xúc thân thể khiến Duy Âm cứng đờ, quay đầu lại nhìn.


Lọt vào mắt chính là một gương mặt thanh tú tái nhợt.


Thiếu nữ nhắm mắt lại, bởi vì là tang thi, làn da thiếu vài phần sức sống, hiện ra sắc mặt tái nhợt, dung mạo lại thanh tú, khí chất ôn hòa, sợi tóc dài xõa ở hai bên gối đầu.


Duy Âm hơi giật mình.


Cô im lặng một lát, bỗng nhiên hứng thú đứng dậy, ghé vào trên giường, một tay chống cằm, một tay khác nhẹ nhàng chọc chọc mặt tỷ tỷ.


Thiếu nữ nhíu mày.


Đem ngón đang chọc mình đẩy ra.


Duy Âm nghiêng đầu, cười như không cười lại chọc tiếp.


“Làm sao……”


Tang thi tỷ tỷ âm thanh lẩm bẩm, mở to mắt, dưới đôi mi lộ ra đồng tử màu lam, liếc muội muội, dụi dụi mắt: “Ngươi tỉnh.”


Duy Âm hai tay chống cằm, nghiêng đầu: “Tang thi còn buồn ngủ.”


Dụ Sở từ trên giường đứng dậy: “Tỷ tỷ ngươi lại không phải tang thi bình thường.”


Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.


Muội muội dị năng có phải hay không thức tỉnh rồi?


Dụ Sở quay đầu, hỏi Duy Âm: “Ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không.”


Duy Âm bị cô hỏi đến sững sờ, nhăn mi, chớp đôi mắt, cánh môi khẽ nhếch đang muốn trả lời, giây tiếp theo bỗng nhiên dừng lại, hàng mi dài rũ xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khác lạ.


“Làm sao vậy?” Dụ Sở hỏi.


Duy Âm nhíu mi lại, nâng tay lên, rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay của mình, sau một lúc lâu không nói lời nào.


Dụ Sở cũng nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn kia.


Tiểu Duy Âm biểu tình nghiêm túc, chậm rãi nheo mắt lại.


Bỗng nhiên, thanh âm rất nhỏ vang lên.


Giống như tiếng gió thổi động lá cây, từ đầu ngón tay trắng nõn bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa, sắc lửa đỏ xinh đẹp hiện lên trong mắt hai người.


Cả hai đều sững sốt.


“Là dị năng.” Dụ Sở mở to hai mắt.


Duy Âm cũng ngơ ngác nhìn về phía ngọn lửa.


Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.


Ngọn lửa từ một đóm nhỏ bỗng nhiên trở nên to lớn, đốt cháy trong lòng bàn tay, cực nóng bỏng cháy đến không gian xung quanh có chút vặn vẹo.


Ngoài cửa sổ không có gió thổi vào, nhưng đầu ngón tay Duy Âm giật giật, ngọn lửa kia liền lắc lư theo hơi hơi lay động, như bị gió thổi qua.


“Ngươi thức tỉnh dị năng, lần này đại sóng tang thi khảo nghiệm liền thuận tiện.” Dụ Sở cười tủm tỉm nói, “Tỷ tỷ liền trông cậy vào ngươi bảo vệ.”


Duy Âm hoang mang: "Nhưng làm sao bỗng nhiên ta lại có thể thức tỉnh dị năng……”


Dụ Sở làm việc thiện không để lại tên,  nhún vai: “Mặc kệ vì cái gì, thức tỉnh rồi chính là chuyện tốt. Hơn nữa nhìn có vẻ ngươi là dị năng hệ hỏa, ở mạt thế còn chưa có xuất hiện đâu, ngươi chăm chỉ nghiên cứu nó, về sau nhất định sẽ trở nên rất lợi hại.”


Duy Âm nghe lời cô nói, ánh mắt rũ xuống, lẩm bẩm: “Rất lợi hại sao?”


Cô lật bàn tay nhỏ bé của mình lại, cảm nhận được sức mạnh tăng lên, bỗng nhiên khoanh tay, làm cho ngọn lửa bốc lên từ đầu ngón tay, đáp ở trên mặt đất.


Ngọn lửa xinh đẹp tách làm đôi, rơi xuống đất giống như một sợi dây thừng, rồi bò dọc theo mặt đất bò đến bên chân tỷ tỷ.


Hai ngọn lửa tạo thành một vòng tròn, đem Dụ Sở toàn bộ bao vây.


Tiểu Duy Âm chớp mắt hai cái.


Dụ Sở nhìn lửa dưới chân, kỳ quái: “Ngươi làm gì vậy?”


“……”


Duy Âm nhìn tỷ tỷ đang bị mình gài bẫy: “Không có gì.”


Cô buông tay thu hồi dị năng, ngọn lửa trên mặt đất liền biến mất.


“Nếu nó trở nên lợi hại hơn, thì có thể làm được những gì.”


Muội muội ngữ khí hờ hững hỏi.


Dụ Sở có chút buồn bực.


Người khác thức tỉnh dị năng đều là vui mừng như điên, tiểu muội muội ta tại sao lại bình tĩnh như vậy, giống như thức tỉnh dị năng cũng không phải chuyện gì to tát.


“Đương nhiên là ngươi muốn làm cái gì cũng được a.” Dụ Sở đi qua đi sờ đỉnh đầu muội muội, “Được rồi, đi ăn sáng, chốc lát phải ra khỏi thành, khảo hạch từ hôm nay bắt đầu.”


“Ân.”


Duy Âm rũ mắt, ngoan ngoãn đi theo cô, trước khi ra khỏi phòng, lại liếc mắt nhìn vị trí mình vừa mới dùng ngọn lửa để vẽ vòng tròn, mím môi.


Hai người rửa mặt sạch sẽ, ăn sáng xong, bọn Lý ca liền tới.


“Lần khảo nghiệm này chúng ta đi cùng ngươi, một mình ngươi chỉ sợ không dễ ứng phó.” Mấy người bọn họ cười, vỗ vỗ ngực: “Có chúng ta ở đây, tốt xấu gì cũng có thể làm tài xế giúp ngươi.”


Dụ Sở lại chỉ mỉm cười mà nhìn về phía muội muội, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Có Duy Âm giúp ta là được.”


“Tiểu muội muội tuổi còn nhỏ, môi hồng răng trắng, sao mà được.” Lão tứ vội vàng nói, “Ngài mang theo chúng làm trợ thủ đi!”


Duy Âm không nhanh không chậm liếc nhìn hắn một cái.


“Vậy cũng được.” Nhiều người thì phần thắng cũng lớn hơn một chút, Dụ Sở không có ý kiến gì, mỉm cười nói: “Mục tiêu lần này của ta không phải là giành chiến thắng.”


Lão ngũ buồn bực hỏi: “Vậy thì cái gì?”


“Là muốn thắng đến không thể trì hoãn! Cùng tên hạng hai kéo xa mấy con phố!”


Dụ Sở kiêu ngạo mà vung tay lên, quét mắt nhìn bọn Lý ca dại ra:


“Hiểu không?”


Lý ca tràn đầy dấu chấm hỏi: “Cái này…… Dị năng của ngài tuy rằng lợi hại, nhưng là tham gia thi đấu, còn có hệ lôi cùng tinh thần hệ dị năng a……”


===
Chờ đợi Sở Sở lấy lại tất cả ~~


210914