Cánh môi của tang thi nhiệt độ cũng là lạnh băng, phủ lên, giống như đang cắn một khối thạch trái cây.


Duy Âm hàng mi dài khẽ run, hơi thở có chút loạn, nhu nhu mà hôn hôn, lại cẩn thận cắn một chút, gương mặt trắng nõn nhiễm sắc đỏ. Tiểu cô nương cũng không dám quá phận, để tránh tỷ tỷ trên đường tỉnh lại, vì thế đành phải nhanh chóng đứng dậy, buông Dụ Sở ra, đôi mắt ướt át híp lại, liếm khóe môi mỏng.


Sung sướng chậm rãi cười một cái.


·


Dụ Sở ngày hôm sau, di chứng đã qua đi, hành động đã khôi phục bình thường, cô duỗi người, nhìn bốn phía.


Duy Âm lúc này không ở bên trong xe.


Một lát sau, tiểu cô nương mới trở về, hái được một chút trái cây đưa cho Dụ Sở.


Hai người ăn trái cây, liền lại lần nữa khởi hành.


Lần này là hoàn toàn đi lang thang không có mục tiêu, tùy tiện đi đi dừng dừng, ngắm nhìn phong cảnh.


Dụ Sở ngạc nhiên khi thấy muội muội lớn có chút nhanh.


Phải mặc chiếc váy lớn hơn một cỡ.


Mà tiểu cô nương khuôn mặt trẻ con tròn vo, cũng đã hiện ra góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng tắp, đôi môi mảnh khảnh.


Nếu không phải còn có tóc dài xinh đẹp, nói đây là thiếu niên thì Dụ Sở cũng tin.


Thời gian trôi qua trong nháy mắt.


Dụ Sở rốt cuộc cũng lên kế hoạch tự sát của mình.


Cô biến thành tang thi cũng không có gì bất tiện, nhưng là tang thi không có độ ấm của nhân loại, hơn nữa ngày thường ôm muội muội còn cần phải cẩn thận, nếu không virus rất dễ lây sang muội muội.


Điều này thật bất tiện.


Hệ thống cho cô một viên thuốc, ăn xong cơ thể cô có thể lâm vào chết giả, sau khi cơ thể này chết đi, mới có thể đem virus kháng thể rót vào vào.


Dụ Sở cân nhắc nên nói với muội muội như thế nào, chính mình muốn biến mất một khoảng thời gian.


Hoặc là nói, muốn chết đi một thời gian……


Cô dựa vào cửa sổ xe, mắt nhìn muội muội đang ở bên cạnh suối rửa sạch trái cây.


Nhìn trong chốc lát, Dụ Sở rũ mắt, nhìn viên thuốc trong tay mình, thở dài, nhét vào trong miệng.


Biến thành nhân loại cùng muội muội ở bên nhau, nhiệm vụ của vị diện này liền kết thúc.


Tuy rằng có chút lo lắng sau khi mình "chết", tâm trạng của Duy Âm không biết sẽ như thế nào…… Nhưng trước mắt chỉ còn một bước cuối cùng, đau dài không bằng đau ngắn.


Ăn xong viên thuốc sau đó không lâu, tiểu cô nương trở lại xe buýt, tâm tình rất tốt, cong đôi mắt xinh đẹp, mềm mại dò hỏi tỷ tỷ:


“Kế tiếp muốn đi nơi nào?”


Cô gần đây cao lên không ít, đã sắp vượt qua Dụ Sở, Dụ Sở trong lòng buồn bực, tiểu cô nương đều cao nhanh như vậy sao?


Cô vẫy tay gọi muội muội lại đây ngồi xuống: “Chúng ta đi phía bắc, nghe nói nơi đó có rất nhiều nguồn nước sạch, vừa lúc thích hợp định cư.”


Duy Âm không có gì dị nghị gật đầu.


Dụ Sở do dự một chút, nhỏ giọng hỏi cô: “Nếu ngươi một mình ở đó, có quen không?”


“……”


Duy Âm cảm thấy không đúng, “Có ý gì?”


Tiểu cô nương nhíu mi quay đầu nhìn qua, suy tư hai giây: “Ngươi không thích nơi đó, chúng ta liền không đi. Tại sao lại hỏi như vậy?”


Dụ Sở bất đắc dĩ mà thở dài: “Chỉ là hỏi một chút, tỷ tỷ không nhất định có thể sẽ luôn bên cạnh bồi ngươi.”


“……”


Duy Âm ngẩn ra vài giây, biểu tình hơi trầm xuống, nghiêng người nghiêm túc mà đối diện Dụ Sở, tay nhỏ đem má cô nâng lên, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”


Dụ Sở nghe tiếng muội muội.


Giọng nói trầm thấp, có chút khàn.


Cô đánh giá thuốc sẽ không phác tác nhanh như vậy, hẳn là phải mất thời gian vài tháng, mới có thể chậm rãi chết giả.


Hiện tại dò hỏi muội muội, vẫn là còn quá sớm. Vì thế cô xoay mặt đi: “Không có gì……”


Tiếng nói vừa dứt.


Dụ Sở bỗng nhiên không khống chế được mà ho khan hai tiếng, theo bản năng giơ tay lên che miệng, vị máu tanh ngọt xộc thẳng lên cổ, cô bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, lại lấy tay ra, trên đó cư nhiên lại tràn đầy màu đỏ.


Dụ Sở: “……” Ốii.


===


210917