Edit by Vân Hi
"Này, không thể uống nước lã......" A Chiêu hô.

Triệu Dận lúc này mới mặc kệ cái gì mà nước lã hay nước sôi, hắn chỉ biết nếu mà mình không uống nước, khả năng hắn sẽ trở thành Vương gia đầu tiên chết vì bị nghẹn màn thầu trong lịch sử Đại Yến.

Mãi mới dịu xuống, Triệu Dận trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh tang thương.

Hắn thế nhưng lại lưu lạc đến hoàn cảnh này!
Nhìn thấy A Chiêu ngồi xổm xuống chuẩn bị bắt đầu ăn, Triệu Dận trong lòng nghĩ có chút bất mãn, nữ nhân này cũng thật là vô lương tâm, mắt thấy hắn bị nghẹn đến thành khó chịu như vậy, vậy mà còn thờ ơ chỉ lo bản thân ăn cái gì.

Nhưng mà một bên, hắn lại lên tiếng: "Ngươi ăn từ từ thôi."

A Chiêu nhìn hắn một cái, không rõ lời hắn nói là có ý gì.

Bất quá nàng rất nhanh nhận ra—— cái màn thầu này, khó ăn khủng khiếp.

Còn không có vị gì.

A Chiêu căn bản nuốt không trôi, nếu nghe theo lời vừa nãy, cư nhiên cũng sẽ không bị sặc.

Triệu Dận ở một bên lạnh lùng nhìn bộ dáng nàng xé từng miếng nhỏ như sắp chết đến nơi cho vào trong miệng, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, khóe môi không nhịn được cũng hơi cong.

Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, mạnh mẽ ép xuống.

Lạnh nhạt như thường mà nói: "Vương phi theo ta tới An Nhạc Cung, một bữa ăn bình thường còn không ăn được, hà tất phải làm thế?"
A Chiêu tâm nói, ngươi nghĩ là ta tự nguyện à, ngươi mà không phải nam chủ ta mới lười đến quản ngươi.

Trên mặt nàng nhàn nhạt liếc Triệu Dận một cái, không nói gì.

Triệu Dận nhìn nàng, đột nhiên không nói một lời xoay người rời đi.

A Chiêu không thể hiểu được nhìn qua bóng dáng hắn một cái, rồi lại tiếp tục liều mạng với cái màn thầu trong tay.

Nửa canh giờ sau, Triệu Dận trở lại.


Trong tay còn cầm cái ấm nước.

A Chiêu lúc này đang cầm một chiếc khăn miễn cưỡng được tính là sạch, vắt nước lau tẩm điện —— cái chỗ để ngủ, dù sao cũng phải dọn sạch sẽ một chút.

Triệu Dận nhìn màn thầu đặt ở đĩa vẫn bốc khói nghi ngút, không khỏi nhíu mày.

"Tần thị." Hắn gọi nàng.

A Chiêu cầm theo giẻ lau ra, Triệu Dận nhìn tay nàng, trắng như tuyết, mỗi ngón tay như từng gốc hành lá con, dường như sinh ra chỉ để sống trong nhung lụa vàng son.

Nhưng mà lúc này, lại không phải cầm khăn hương quân mà là một cái giẻ lau bẩn thỉu.

Hắn cảm thấy một màn này thực chói mắt.

Đôi lông mày vô thức nhíu lại, hắn lớn tiếng nói: "Trong tay nàng đang cầm thứ gì, vứt xuống cho ta!"
A Chiêu nhìn hắn không nói nên lời, cho rằng vị Vương gia này vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc sống tôn quý trước kia.

Nàng ngẫm lại cảm thấy đối phương cũng rất đáng thương, vì thế giải thích một chút: "Ta phải sửa sang lại một chút tẩm điện, bằng không đêm nay ta không thể ngủ được."
"Ta nói vứt xuống!" Triệu Dận lạnh giọng quát.

Âm thanh chợt to lên khiến A Chiêu sợ tới mức tay run lên, giẻ lau rơi xuống đất.


"Hiện tại, đi rửa tay sạch sẽ." Triệu Dận ra lệnh.

A Chiêu vô thức liền đi tới cạnh giếng, đến rồi mới phản ứng lại, tại sao ta phải nghe hắn nói cơ chứ?
Nàng bất mãn dừng lại, quay đầu muốn tỏ vẻ kháng nghị, liền nhìn đến Triệu Dận đang cúi xuống, nhấc cái ấm lên rót gì đó vào một cái chén sạch sẽ.

Là nước sôi.

Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn, Triệu Dận không kiên nhẫn nói: "Còn đứng đấy làm cái gì, chạy nhanh rửa sạch sẽ tay lại đây ăn cơm!"
A Chiêu trong lòng run lên, đột nhiên hiểu ra vừa nãy Triệu Dận đi ra ngoài làm gì.

Hắn đun nước sôi.

Nàng ngoan ngoãn rửa tay sạch sẽ, đi đến trước cái góc bàn đá vỡ.

Hai cái màn thầu cứng đã được ngâm trong nước sôi, sau đó dần mềm xuống, cuối cùng cũng có mùi hương của đồ ăn.

~~~~~.