Edit by Vân Hi
Triệu Dận nhìn nàng một cái thật sâu.

A Chiêu nhớ tới hắn hình như có người trong lòng, cho rằng hắn không muốn, giải thích một chút: "Ngươi có thể yên tâm, ta đối với ngươi không có ý tưởng không an phận gì cả.

Chuyện này không phải......Ừm, tình thế bắt buộc sao."
Im đi!
Một đợt gió lạnh thổi phần phật tiến vào lồng ngực hắn, mới vừa rồi còn dâng lên một chút nhiệt độ nháy mắt đã lạnh thấu tim.

Triệu Dận mặt vô biểu tình nhìn nàng một cái: "Đa tạ Vương phi săn sóc."
Vẫn là câu nói trước kia, nhưng mà A Chiêu nghe thế nào cũng cảm thấy hơi đáng sợ.

Nàng cẩn thận suy nghĩ lời nói của mình một chút, không cảm thấy không đúng chỗ nào.


Cuối cùng quy cho việc tính cách nam chủ quả nhiên không người nào đoán được.

Nhìn thấy Triệu Dận sai, A Chiêu nhịn không được ngáp một cái: "Ngươi có ngủ hay không?"
Triệu Dận lạnh lùng nói: "Ngủ, đương nhiên phải ngủ!"
Hắn còn bận tâm cảm thụ của nàng, ai biết đối phương là người không lương tâm như vậy.

Vậy thì hắn cần gì phải ủy khuất chính mình?
Một bước chân dài, cơ thể cao lớn của Triệu Dận đã tới gần trước giường.

Cả người A Chiêu đều bị thân ảnh của hắn bao phủ, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm giác không tốt lắm.

Tốc độ nàng cực nhanh lui tít vào trong giường.

Triệu Dận nhìn nàng như vậy, cười nhạo nói: "Vương phi cứ yên tâm, ta đối với ngươi......!Không có ý tưởng không an phận gì."
Lời này là lúc trước A Chiêu nói với hắn.

Theo lý mà nói, nghe được lời này, A Chiêu hẳn sẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cái ngữ khí kia của Triệu Dận, hơn nữa đối phương còn có thái độ đó, thật sự là khiến người khác khó chịu.

A Chiêu ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm: Đối với một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như ta cũng không có một chút ý tưởng không an phận, hắn có phải nam nhân hay không? Còn không biết xấu hổ mà nói ra, còn rất kiêu ngạo?
Hai người nằm lên giường.

Bởi vì giường có hai cái chăn mỏng, tất nhiên không thể làm chuyện lãng phí tài nguyên được, vì thế hai người đứng đứng đắn đắn nằm cùng giường lại còn cùng chăn.

Triệu Dận thân thể tốt, dương khí tràn đầy, A Chiêu chỉ cảm thấy người bên cạnh tựa như cái lò sưởi lớn không ngừng tỏa ra nhiệt, tay chân lúc đầu lạnh lẽo cũng chậm rãi khôi phục độ ấm.


Thoải mái.

Triệu Dận hoàn toàn không tự nhiên chút nào.

Hắn cứng đờ người, cảm giác được hơi thở xung quanh mình trở nên nhiều hơn.

Từ nhắm mắt đến ngủ say, vậy mà chỉ trong chốc lát.

Xem ra nàng mệt đến vậy.

Triệu Dận trong lòng nghĩ như vậy.

So với A Chiêu, Triệu Dận trong lòng cảm giác rất phức tạp.

Nằm cùng giường với một người, trải nghiệm như vậy, hắn chỉ cảm thụ được một lần.

Đêm động phòng hoa chúc.

Vẫn là nữ nhân này.

Chỉ là lúc ấy hai người đối chọi gay gắt, đúng lúc quan hệ cực kém, động phòng còn chưa có.

Nói là cùng chung chăn chung gối, trên thực tế, bất quá, hai người đều nằm trên cùng một cái giường lớn, mỗi người một cái chăn, so với tình huống hiện tại là một quyết định khác.

Chóp mũi có hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn.

Bên trong An Nhạc Cung này, A Chiêu tất nhiên là không có điều kiện bôi huân hương, như vậy, đây là......!mùi hương trên cơ thể nàng?

Nghĩ đến đây, Triệu Dận chỉ cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng lên.

Hắn mở to mắt nhìn đầu giường, không được tự nhiên đem thân thể xê dịch ra bên ngoài.

Thật không thể tin được.

Khi A Chiêu đang ngủ, mơ thấy mình đang ở ngoài trời đầy tuyết dựa vào cái lò sưởi ấm áp bên cạnh, thế nhưng có người chuẩn bị đem cái lò kia mang đi.

Tuyệt đối không cho phép!
Nàng không nói hai lời liền xông lên ôm lò sưởi không buông tay—— tuy rằng chuyện tay không ôm lò sưởi này không hợp logic.

Nhưng mà trong mộng, ai lại đi nói đến logic làm gì?
Ôm chặt.

Lò sưởi cũng không chạy.

A Chiêu cảm thấy mỹ mãn.

Triệu Dận......!Triệu Dận sắp nổ tung rồi.

~~~~~.