Edit by Vân Hi
Bắc Định Vương Tần Chấn là một người không có một chút gánh nặng về mặt mũi.

Hoàn toàn không cảm thấy, với thân phận và địa vị hiện tại của mình, làm gì ra cái chuyện đến mức mất mặt mũi.

Về phương diện này, con rể hắn, Yến Vương Triệu Dận, hoàn toàn trái ngược hắn.

Đây đại khái cũng là một trong những nguyên nhân hắn không quen nhìn Triệu Dận.

Sách, ôm cả ngày, cũng không biết mệt à?
Tần Chấn vào đại điện, Huệ Tông ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một thân làm bộ, chỉ cảm thấy đầu thình thịch đau.


"Bắc Định Vương đây là có chuyện gì?"
Tần Chấn thuần thục quỳ xuống: "Hồi bẩm bệ hạ, thần có tội."
Tới rồi!
Cái mở màn quen thuộc này, loại cảm giác quen thuộc này!
Bắc Định Vương nói: "Thần có hai tội: Một là cãi lời ý chỉ của bệ hạ, đi An Nhạc Cung thăm nữ nhi số khổ của ta, Chiêu Chiêu; hai là trước mặt mọi người cho tên nội thị thiếu đánh một trận, xúc phạm quyền uy bệ hạ."
Yến Huệ Tông lạnh giọng nói: "Nghe cái ngữ khí này của Bắc Định Vương, hình như ngươi còn không phục lắm?"
Tần Chấn hợp tình hợp lí: "Thần xác thật không phục!"
Huệ Tông: "......"
"Lúc trước, bệ hạ người đồng ý với thần như thế nào? Nói Yến Vương tính cách tốt, Chiêu Chiêu gả qua tất nhiên sẽ không phải chịu khổ, người cũng sẽ che chở nàng.

Hiện tại, thần chỉ đi Dương Châu mới có mấy ngày, người liền đem Chiêu Chiêu tống vào trong lãnh cung?"
Huệ Tông: "......"
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Yến Vương phi là tự nguyện cùng hôn phu tiến lãnh cung."
Hắn nói chưa dứt lời, Tần Chấn càng thêm phẫn nộ lại nói tiếp rồi: "Đúng, Chiêu Chiêu là tự nguyện vào lãnh cung! Nữ nhi của ta trọng tình nghĩa, nguyện ý chịu khổ cùng nhi tử của ngươi.

Nhưng thuộc hạ của người dưỡng ra cái đám nội thị kia, đối với Chiêu Chiêu của ta như thế nào?"
"Thời điểm ta vừa mới đi vào An Nhạc Cung, nàng đang cùng Yến Vương dùng bữa sáng.

Bệ hạ biết thứ bọn họ ăn là gì không? Mặt nước trong vắt, còn có một chút váng dầu ta còn chưa từng thấy bao giờ!"
"Chiêu Chiêu còn nói với ta, buổi sáng hôm nay xem như không tồi.

Cái màn thầu hôm qua còn không thể cắn được!"

Huệ Tông ngẩn ra.

Tần Chấn nói chính là Tần Chiêu, nhưng mà người hắn nhớ tới lại là nhi tử của mình.

A Hữu, hắn ở lãnh cung, sống qua ngày như vậy sao?
A Hữu là nhũ danh của Triệu Dận, hắn lúc trước đã nhỏ, thân thể lại yếu, Huệ Tông sợ nuôi không sống được, liền lấy nhũ danh như vậy, hy vọng tổ tiên cùng trời cao bảo hộ đứa con trai này.

Hắn là tức giận, là tâm lạnh, nhưng mà khi nghe được tin tức này, trong lòng vẫn là không đành lòng.

Dù sao cũng là nhi tử mình thật tình yêu thương hơn hai mươi năm.

Bắc Định Vương mắt lạnh nhìn phản ứng của đế vương, quyết định kích thích hắn một chút:
"Bệ hạ, người tra tấn nhi tử của mình thì là chuyện của người, nhưng mà ta chỉ có một mình Chiêu Chiêu là nữ nhi, thực sự không thể bỏ xuống được!"
Huệ Tông phục hồi lại tinh thần, tức giận nhìn hắn: "Cho nên Bắc Định Vương không phải tới nhận sai?"
Tần Chấn quỳ thẳng tắp: "Thần là tới nhận sai.

Thần sai ở chỗ nhất thời xúc động, không bẩm báo trước cho bệ hạ, mạo phạm uy nghiêm của bệ hạ.

Mặt khác......"
"Thần không sai!"
Huệ Tông *bang* một cái liền cầm tấu chương trong tay ném vào đầu hắn:
"Ngươi......!Ngươi lăn về Bắc Định vương phủ cho trẫm, phạt nửa năm bổng lộc, ngẫm lại cho tốt! Chừng nào biết sai thì trở ra!"

Tần Chấn trên mặt khó xử: "Thần......!Còn muốn đi gặp Chiêu Chiêu......"
"Lăn!"
Cả triều văn võ tận mắt thấy Bắc Định Vương hùng hùng hổ hổ tiến cung, lại chịu đòn nhận tội vào càn khôn đại điện, không ít người xem diễn chờ Bắc Định Vương gặp xui xẻo, lại có thể dẫm một chân lên.

Ai mà ngờ, thời gian ngắn ngủi chỉ bằng một chén trà nhỏ, nhân gia lại thanh thần khí sảng đi ra không có chuyện gì.

*Lăn = Cút
- -
Lời của tác giả:
Hôm nay canh bốn.

Moah moah, rạng sáng chúng ta lại tái kiến ~
Đừng quên bỏ phiếu nhé! (づ ̄3 ̄)づ╭?~
~~~~~
Lời của editor:
Từ giờ hãy gọi tui là Vân bà mối.

ᕙ(: ˘ ∧ ˘:)ᕗ.