Edit: Y Song 

Beta: LoBe

___

Một đêm này, vẫn thuận lợi trôi qua.

Lật Manh có thói quen, nếu hôm trước không thức khuya, thì sẽ dậy sớm. Cô có chút mơ hồ mở mắt ra, liền nhận ra mình đang nằm trong một lòng ngực ấm áp, gương mặt người đàn ông xinh đẹp cũng xuất hiện ở trước mắt. Anh nằm nghiêng người, một cánh tay đặt trên đỉnh đầu cô, một cái tay khác ôm eo cô, mái tóc mềm mại tán loạn trên gối đầu, đường nét gương mặt khi ngủ say đầy mềm mại mỹ cảm.

Lật Manh không biểu cảm nhìn chằm chằm anh một hồi lâu. Sau đó mới nhàn nhạt dời mắt, an tĩnh lấy tay anh ra, nhẹ nhàng rời giường.

Bây giờ vẫn chưa tới giờ quay.

Chân cô vừa mới duỗi xuống giường, đang định đi giày. Người đàn ông phía sau lại đột nhiên ôm lấy cô, anh lười nhác dựa mặt vào sát cổ cô, âm thanh chứa chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ: "Tiểu Manh?"

Động tác Lật Manh cứng đờ. Cảm nhận được hơi thở dày đặc của người phía sau phả lên cổ. Anh mơ hồ lẩm bẩm nói, "Hôn một cái."

Lật Manh trầm mặc một lát, mới bình tĩnh nói: "Gà gáy rồi, nên rời giường thu dọn một chút, sau đó ăn bữa sáng rồi làm việc."

Tiền sinh hoạt của cô, dựa vào xuất gameshow này mà sống. Đợi làm xong việc lấy được tiền, cô lại có cơ sở vật chất chống đỡ, mới có thể tiếp tục làm tốt vai trò nữ phụ ác độc.

Cô hiện giờ, không có tiền không có cơm ăn. Ác độc nữ phụ nào đó chỉ có thể gác qua một bên trước.

Nam nhân phía sau, khẽ rũ mi, tiếng hít thở nặng hai phần, môi mỏng nhẹ nhấp. Anh đột nhiên thò lại gần, hôn lên gương mặt trắng nộn của Lật Manh một chút, sau đó mới buông cô ra.

Lật Manh duỗi tay xoa xoa mặt, điềm nhiên như không đi giày, ra ngoài rửa mặt. Lúc ra cửa, cô mới nhíu mày sờ sờ lỗ tai mình, có chút nóng. Vừa rồi thiếu chút nữa là hỏng rồi.

Lật Manh nhàn nhạt thở một hơi, cứ như này thì sẽ thật sự phát sinh sự kiện ác tính nữ phụ ác độc tranh giành nam chủ với nữ chính mất.

Quả thực là càng về sau, đạo đức càng tiêu vong.

Cô là cái người đạo đức tiêu vong kia, là người muốn có được nam chủ, cũng chính lànữ phụ đáng chết ngo ngoe rục rịch vươn ác độc móng vuốt của mình.

Ăn sáng xong, tổ chương trình lại bắt đầu phát nhiệm vụ.

Nội dung là minh tinh sẽ tự cấp tự túc, ngày đầu tiên xem như là thời gian thích ứng. Bắt đầu từ ngày thứ hai cơm trưa bữa tối đều phải tự mình giải quyết. Mặc kệ là dùng biện pháp gì, cũng được. Cho dù không có bản lĩnh, đi vào nông thôn xin ăn chực cũng được.

Mấy đôi minh tinh tụ tập ở bên nhau, như cũ mỗi người đều nỗ lực thể hiện cảm xúc và thái độ khi tham gia gameshow.

Mà một đôi khiến người chú ý nhất. Tần ảnh đế và Lật Manh, vẫn đứng ở một bên. Thiếu nữ vẫn cả ngày mặt than như cũ. Còn Tần Quy Vân lại cúi đầu, không chút để ý, vươn ngón tay thon dài, khẽ móc vào đầu ngón tay cô, muốn nắm lấy. Thiếu nữ không biểu cảm lại lập tức rời tay mình đi. Sau đó cô phát hiện động tác này quá rõ ràng, lập tức khoanh tay trước ngực, làm bộ không biết có người muốn nắm tay cô.

Bảo vệ nam chủ......

Lật *nữ phụ* lạnh lùng nghĩ, không thể buông thả ý nghĩ đáng sợ của mình đối với nam chủ. 

Anh thèm là một chuyện. Cô cũng không thể hồ đồ đi thèm theo.

Thèm cẩu không có kết cục tốt. (?) (Be: Ý bà là gì? Nam chủ của tui là cẩu sao???) 

Hơn nữa nữ phụ và nam chủ. Vừa nghe đã môn không đăng hộ không đối, không có kết cục tốt.

Còn lại ba đội minh tinh, có hai đội quyết định đi ăn chực. Dù sao nông dân nhiệt tình hiếu khách, hơn nữa có tổ chương trình ngấm ngầm bảo vệ, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì. Đến lúc đó cắt nối biên tập ra, tương tác với nông dân cũng là một điểm bùng nổ.

Mà Lật Manh nghe được phải tự mình giải quyết cơm, căn bản cảm thấy không có vấn đề gì. Hơn nữa quy tắc của cô là nếu có thể tự mình nấu cơm, thì sẽ không ăn chực.

Như vậy đồ ăn mình cũng có thể tự chọn.

Dù sao minh tinh đều sống trong nhung lụa, cũng không thể thật sự không có cơm ăn. Nên tổ chương trình cũng đã có chuẩn bị từ trước. 

Cái mà chương trình này  muốn chính là đáng yêu một chút, bùng nổ một chút. Cũng không thể thiết lập quá mức thảm hại.

Một đội minh tinh tự mình nấu cơm, định dùng số tiền tổ chương trình cung cấp, thuê nông dân hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Tần Quy Vân đối với chương trình này cũng không quá để tâm. Anh quan tâm chính là thời gian cùng Lật Manh ở chung mà thôi, cho nên anh dự định...... Ăn chực. Tần Quy Vân hạ mắt, bất động thanh sắc vươn đầu ngón tay, lại lần nữa muốn nắm cổ tay cô, nhân tiện nói ý tưởng. Lại thấy thiếu nữ bên cạnh vòng tay trước ngực, đã bình tĩnh nói: 

"Tôi hiểu, cơm của mình tự mình giải quyết."

Nói xong, cô di chuyển, hoàn mỹ tránh đi tay của ảnh đế đại nhân, bỏ đi. Mà Tần Quy Vân vươn tay, cứng đờ một lúc, mới chậm rì rì thu hồi. Anh mím đôi môi mỏng, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng thiếu nữ một chút, mới bước theo sau.

Tần Quy Vân cho rằng Lật Manh muốn ăn chực. Kết quả lại nhìn thấy cô cầm cây dao nhỏ, bắt đầu vót gậy. Thanh niên đứng ở một bên, trên gương mặt bình tĩnh xuất hiện vài tia thần sắc mờ mịt. Dường như không biết vì sao phải vót gậy. Sau đó anh lại nhìn thấy cô xắn ống quần lên, cầm cái xiên cá vừa làm xong, thủ pháp ngoan tuyệt nhanh chóng đứng ở dòng suối xiên cá.

Tần Quy Vân chậm rãi chớp chớp mắt. Có phần hoài nghi nhân sinh.

Cô gái thủ pháp lợi hại, cá trong suối ở vùng núi vừa nhiều vừa to béo. Rất nhanh, Tần thiếu trước giờ đều là ngâm mình trong thùng mật, lần đầu tiên nhìn thấy một đống cá ném bên chân.

Chờ đến lúc anh ăn cá nướng, vẻ mặt nhìn như cao lãnh, kỳ thật biểu cảm ngớ ra.

Ăn cá xong.

Tần Quy Vân thấy cô quen thuộc dập tắt lửa, trong lòng xuất hiện một chút chua xót. Trước kia lúc là cô nhi, khổ nhiều, vậy nên mới biết những kỹ năng này. Anh thấy ngón tay cô gái bị than củi làm bẩn liền móc khăn tay trong túi ra, cơ thể nghiêng qua, cúi đầu định lau tay cho cô.

Lật Manh lại vẻ mặt bình tĩnh, phủi tay một chút, tránh ra. Tần Quy Vân ngước mắt, trầm mặc nhìn cô một lúc, ánh mắt như mực, ẩn giấu vài tia thâm trầm.

Anh mím chặt môi, chậm rãi siết khăn tay nhăn nhúm.

___

Be: Sao Be cứ ngửi thấy mùi ngược ta? T_T 

À, các cô lại nghe giọng tui nè: