Miệng thì mềm, nhưng mặt lại cứng làm ngón tay Lật Manh bị đau, hai mày nhảy dựng lên. Nhưng cô lập tức nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, "Không có gì đâu không có gì đâu, anh ấy đang say xe, có chút lộn xộn."

Thành viên trong tiểu đội cũng xấu hổ cười theo, sau đó cũng tỉnh lại, cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi trai gái người ta như thế, xác thật không đúng. Cho nên mọi người đều quay người lại, để lại cho đôi trai gái phía sau một chút không gian riêng tư.

Lật Manh thở phào một hơi, lại cảm nhận được trong lòng bàn tay lướt qua xúc cảm vừa mềm vừa lạnh, ướt át. Ngón tay cô run lên, vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt đỏ xinh đẹp của Cố Nặc nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó anh híp mắt, bờ môi chậm rãi cọ lòng bàn tay cô.

Lật Manh hết chỗ nói, răng nanh anh lại mọc ra rồi. Khuôn mặt trắng mềm của Lật Manh không kìm được phồng lên một chút, bất mãn nhìn chòng chọc Cố Nặc nhược trí một hồi lâu, cam chịu nói: "Cúi đầu."

Thiếu niên lập tức trợn tròn mắt, con ngươi đỏ bừng như mắt thỏ. Anh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, kéo ngón tay cô ra, sau đó xoay người đưa lưng về phía mọi người, thuận thế dựa lại đây. Hơi thở lạnh lẽo của thiếu niên, còn có đôi môi mỏng nhuận nước mê người của anh, cứ như vậy mà để sát vào.

Hai bên khóe môi anh là hai cái răng nanh nhỏ nhòn nhọn khó thấy, rất đáng yêu, nhưng trong mắt Lật Manh, vừa nhìn thấy hai cái răng nanh này liền hận không thể dùng nhíp rút ra.

Thiếu niên nửa cụp lông mi xuống, lộ ra một tia khao khát. Đường nét viền môi nhu mỹ, tuy mềm, nhưng lạnh. Anh cúi đầu, môi gần như dựa sát vào cánh môi cô, lại không tiến thêm một bước, tựa như đang chờ đợi cái gì.

Lật Manh nhìn thoáng qua những thành viên căn cứ đang ngồi đằng trước. May quá, đều đang nhìn phía trước rồi, cô lập tức lén lút chụt một cái lên môi anh như đang ăn trộm, nhanh đến nỗi cứ như sợ vi khuẩn trên môi Cố Nặc xâm nhập nhanh hơn tốc độ của cô vậy.

Thiếu niên ngốc ngốc, sau đó anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa hồ không liếm được hô hấp của thiếu nữ bao nhiêu, anh bất mãn nhíu mày, lại thấy Lật Manh đã tức giận, cô vươn ra ngón tay, không khách khí dùng đầu ngón tay đè lên một khúc răng nanh nhỏ bị lộ ra của anh.

Ngón tay mềm mại ấn lên răng nanh cứng rắn bén nhọn, một trận tê dại truyền đến làm vẻ mặt thiếu niên có chút hoang mang mà thoải mái thả lỏng. Lật Manh mặt không biểu cảm ra lệnh: "Lùi ra đi, nếu không em sẽ rút ra."

Cái tên quỷ nghiện hôn này, hở chút liền lộ hàm răng ra muốn hôn, có thấy phiền không vậy hả.

Thiếu niên chần chờ một chút mới không tình nguyện ủy khuất lùi hàm răng về. Lật Manh thở ra một hơi, sau đó mặt không biểu cảm đẩy anh ra. "Anh đã lớn như vậy rồi, đừng cứ muốn ôm muốn hôn, không được."

Đã là một con tang thi trưởng thành rồi mà còn không hiểu chuyện như thế.

Tất cả những thành viên đưa lưng về phía bọn họ đều nghe đoạn đối thoại ấu trĩ ấy.

—— Hoàn toàn không cảm thấy hai tên này đều đã lớn rồi, mà cảm giác như con cái nhà ai ra trải nghiệm tận thế là gì.

Thiếu niên có chút nghi hoặc nhìn Lật Manh một cái, tựa hồ đang cố gắng lý giải lời nói của cô. Nhưng cả EQ lẫn IQ đều có hạn, chỉ đành ngây ngốc nhìn cô mà thôi.

Lật Manh buồn rầu duỗi tay chống trán, nam chủ thế này yêu đương với nữ chủ kiểu gì, gánh vác những nguy hiểm trong tương lai kiểu gì, dù gặp được vàng bạc tài bảo gì đó cũng không biết lấy. Cố truyện lại không có tuyến thời gian chính xác, không biết phải bao lâu anh mới có thể khôi phục.

Hơn nữa sẽ khôi phục như thế nào cũng là một vấn đề lớn.

Ngay khi Lật Manh đang đau đầu, đột nhiên Mễ Lệ đang lái xe đăng trước bình tĩnh nói: "Phải bỏ xe, lốc xoáy mưa axit tới."

Bốn chữ "lốc xoáy mưa axit" này vừa vang lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Mưa axit là một thứ rất đáng sợ trong tận thế, tính ăn mòn quá mạnh, mà lốc xoáy còn kèm theo mua axit trong tận thế, chính là một trận tai nạn dị thường dữ dằn như tuyết lở.

Ai ở bên ngoài gặp phải loại thời tiết này, chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.

Xe không thể ngồi tiếp nữa, bởi vì xe sẽ bị cuốn lên trời, mọi người chỉ có thể cùng chết. Mễ Lệ bình tĩnh phân phó: "Sau khi xuống xe lập tức chạy về phía nam, nơi đó có hang động đá vôi sát núi, chui vào bên trong sẽ sống sót."

Nói xong, cô xoay người nhìn về phía hai kẻ đáng thương đang nửa ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ ở cuối xe.

Trong tận thế, lòng người lạnh lẽo, nhân tình mỏng manh.

Mễ Lệ lãnh khốc nói: "Tiếp theo, sau khi sống sót cầm huy chương là có thể tiến vào căn cứ Lam Anh."

Hai cái huy chương bị ném qua. Thiếu niên cảnh giác dựng thẳng con ngươi lên, ngón tay nhanh đến nỗi thấy không rõ bóng dáng, bắt được hai cái huy chương.

Mễ Lệ kinh dị nhìn anh một cái, tốc độ thật nhanh. Sau nháy mắt kinh ngạc cảm thán, cô lập tức mở cửa xe, nhìn bầu trời âm trầm như mực, còn có tiếng vang sấm chớp dữ dằn ở phía xa.

"Mọi người chạy trốn đi, bảo trọng."

Trong nháy mắt, xe trống rỗng, chỉ còn lại tang thi Nặc, còn có nhân loại Manh ngơ ngác nửa ngồi xổm ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ có giá năm đồng tiền. Gió lạnh thổi qua, độc lôi ẩn ẩn phía xa, xe cũng bị gió cuốn lung lay.

Lật Manh rốt cuộc xác định, bọn họ bị nữ chủ vứt bỏ.

Không phải nói đi theo nữ chủ được may mắn sao?

Ha hả.

Sau đó Lật Manh nhìn về phía thiếu niên tang thi đần độn bên cạnh, cũng không thấy chướng mắt như trước. Dù sao lúc này, cũng chỉ có anh cùng cô sống nương tựa lẫn nhau.

Thiếu niên đột nhiên giật giật môi, sau đó anh lại lần nữa thò qua, mắt trông mong nhìn cô. Lật Manh thấy anh lại mọc ra răng nanh.

Đây là...... Lại đòi hôn?

Anh chờ mong nhìn cô.

Lật Manh mặt không biểu cảm một hồi, mới chậm rãi duỗi tay nhéo răng nanh nho nhỏ của anh.

"Rút vào đi, cái tên này."

___

LoBe: Bên Dembuon sẽ đăng trước wp 4 chương:"< Nên bạn nào muốn đọc sớm hơn thì qua đó nha.

htttps://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa-phuong-le-cao.43766/