Trước khi gió lốc đuổi tới, thiếu niên cuối cùng thấy một sơn động.

Quá nhỏ.

Đầu óc trì độn của anh hiện lên phán đoán này.

Nhưng không có thời gian.

Lật Manh hoa mắt một chút, cả người đã bị nhét vào một huyệt động nho nhỏ. Tuy nói là huyệt động, nhưng thật ra không khác khe hở lắm. Phần lưng cô dựa vào một tảng đá cứng rắn, thiếu niên cũng chen vào, lại phát hiện sau lưng mình rất gần với cửa động.

Tuy rằng có thể tránh né gió bão cùng mưa axit lớn, nhưng nước mưa rơi xuống chảy vào lại không thể tránh né sẽ bay vào sau lưng anh.

Xèo xèo —— xèo xèo —— xèo xèo ——

Từng giọt từng giọt mưa axit rơi xuống làn da, phát ra âm thanh ăn mòn rõ ràng.

Cả người Lật Manh đều ướt dầm dề, cô bị thiếu niên đè lên trong sơn động nho nhỏ, không bị một tia nước mưa màu xanh biển nào bắn trúng. Thiếu niên cúi đầu, quỳ một gối, làm mặt cô dán lên xương quai xanh lạnh lẽo của anh, ngón tay ấn đầu cô xuống, không cho cô lộn xộn.

Mà Lật Manh nghe thấy tiếng ăn mòn rõ ràng như vậy, cố gắng giương mắt nhìn lên trên, chỉ thấy được phần cổ trắng tinh, cùng chiếc cằm tinh xảo nghiêm túc của thiếu niên. Mặt anh không lộ ra một tia thống khổ nào, ngược lại rất bình tĩnh.

Bên ngoài cơn lốc vẫn đang gào thét, vô cùng đáng sợ, Lật Manh lại chỉ nghe được tiếng mưa axit ăn mòn phần lưng của thiếu niên. Những giọt mưa ấy vốn dĩ sẽ bắn lên người cô.

Rốt cuộc nếu anh ném cô ra, có phạm pháp đâu.

Lật Manh nghĩ đến đây, thở dài một tiếng.

Thiếu niên lại nhíu nhíu mi, cho là cô sợ, vội vàng vươn một tay khác vòng lấy cô, hướng cô vào trong lồng ngực mình, sợ cô bị chút nước mưa bắn đến.

Trong mắt anh, Lật Manh nhỏ nhắn mềm mại tùy tiện té ngã từ một nơi cao mười mét thấp bé cũng sắp hỏng, càng đừng nói nước mưa đến anh cũng cảm giác được có nguy hiểm.

Lật Manh ngơ ngác cuộn mình trong lòng anh, nghe những tiếng "xèo xèo" đáng sợ ấy, cô mím môi, ngón tay nắm lấy áo anh càng thêm dùng sức.

Thiếu niên ngơ ngác cúi đầu nhìn cô, sợ cô bị khó chịu ở đâu, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng của cô.

"Đau không?"

Vẻ mặt ngốc manh chết lặng của thiếu niên hơi cứng lại, tựa hồ có chút không hiểu những lời này có ý gì. Nhưng anh lại cảm thấy giọng cô rất mềm mại, mềm đến mức làm anh cảm thấy thoải mái, ngay cả nỗi đau đớn từ vết thương sau lưng, còn có nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên cũng bị xem nhẹ.

Anh híp mắt, nhịn không được cọ cọ đỉnh đầu cô, không nói gì, lại cầu được vuốt ve như một con mèo.

Cuối cùng Lật Manh cũng phát giác thiếu niên có gì đó không thích hợp. Cơ thể anh nóng quá, không phải vốn là thi thể lạnh băng sao? Vì sao nhiệt độ lại cao như vậy? Đừng nói là bị ăn mòn đến nối ngực bị mòn, mưa axit vẩy qua khung xương sắp rơi lên mặt cô chứ.

Tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ như thế làm mặt cô 囧 một chút. Cô lại nhìn anh lần nữa, lại phát hiện thiếu niên híp mắt, tựa như đã ngủ. Anh gục đầu xuống, lông mi quá dài tạo thành một tầng bóng ma lạnh băng dưới mắt.

Đột nhiên anh nhắm mắt lại, cả người mềm mại cúi đầu xuống, dựa vào hõm vai cô mà ngất xỉu. Lật Manh nhịn không được đẩy đẩy anh, lại phát hiện anh ngã ra sau, vội vàng duỗi tay ôm chặt lưng anh lại, không ngờ phát hiện lưng anh run run, một giọt nước mưa rơi lên mu bàn tay cô, tiếng "xèo xèo" nhỏ vang lên làm ngón tay cô run rẩy.

Đau quá.

Cô chỉ chịu một chút mưa bụi ấy thôi mà đã đau đến nỗi sắp nhảy dựng lên rồi, sao anh có thể chịu đưng lâu như vậy, còn không chịu hé răng nữa.

Lật Manh cau mày, liều mạng kéo anh vào trong động, nhưng động quá nhỏ, nếu cất giấu cô, như vậy anh chỉ có thể lộ ra phần lưng, bị nước mưa văng vào từ ngoài động ướt đẫm ăn mòn.

Tiếng ầm ầm của cơn lốc đã đi qua, nhưng mưa axit màu xanh biển còn đang tí tách tí tách rơi. Tuy không đáng sợ như vừa rồi, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đối với nhân loại.