Edit by Shmily


#Do not reup#


----------------------------------


Mấy thị vệ trong phòng nhìn Lục Trầm giống như địch nhân.


Ở trong mắt bọn họ, Lục Trầm từ trước tới giờ đều không phải chủ tử của họ.


Lục Trầm cách Lục Uyên rất gần, tính uy hiếp còn chưa có hoàn toàn biến mất, bọn họ sợ Lục Trầm sẽ làm ra chuyện gì đó với Lục Uyên.


Rốt cuộc thì Lục Uyên là mệnh căn tử của lão gia, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ sợ là sẽ không sống nổi.


Lục Uyên vô cùng thống hận cái thân thể này, nếu hiện tại hắn ta có thể cử động được bình thường thì phỏng chừng đã sớm trốn đi thật xa mà không phải giống như bây giờ, nội tâm sợ hãi, lại không có cách nào kéo giãn khoảng cách với Lục Trầm.


Lục Trầm che đi sát ý của mình, bức tới gần Lục Uyên, hỏi: "Lục Uyên, cảm giác cử động được có phải rất tốt hay không? Nhưng vạn nhất ngươi chỉ có thể cử động được như bây giờ, ngươi có phải sẽ rất thất vọng?"


Lục Uyên cứng cả mặt lại: "Ngươi... ngươi có ý gì?"


Cánh môi Lục Trầm hơi cong lên, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Ngươi thông minh lắm mà, tự mình đoán đi."


Có một số chuyện, nói toạc ra thì sẽ không còn thú vị nữa.


Thứ làm cho người ta chân chính sợ hãi chính là quá trình suy đoán ra được.


Rõ ràng là đã đoán ra được đáp án, thế nhưng lại sợ hãi cái đáp án đó, đấy mới là đáng sợ nhất.


Quả nhiên, sắc mặt Lục Uyên trắng bệch.


Hắn ta đoán được ý tứ của Lục Trầm.


Hắn ta mới vừa hưởng thụ được tư vị có thể động đậy, mới vừa ảo tưởng xong nhân sinh tốt đẹp của mình, lúc này bị Lục Trầm nói như vậy khiến hắn ta có cảm giác như rơi xuống địa ngục.


Nếm được quả ngọt rồi, ai còn cam tâm sẽ chỉ ăn mỗi quả ngọt đó?


Lục Trầm nhìn sắc mặt hắn dần thay đổi, sau khi thưởng thức đủ rồi mới rời khỏi cạnh giường hắn.


Thân thể Lục Trầm rời đi, cái bóng bao phủ lên người Lục Uyên cũng biến mất theo, thế nhưng sợ hãi trong lòng chỉ có tăng chứ không có giảm.


Hắn ta nói với mấy thị vệ kia: "Còn không mau bắt lấy hắn?"


Mấy thị vệ kia lĩnh mệnh, rất nhanh chế trụ Lục Trầm lại.


Hai tay Lục Trầm bị người ta nắm lấy, hắn cũng không có dấu hiệu muốn giãy ra.


Lục Uyên cảm thấy có chút không thích hợp, ban nãy lúc Lục Trầm bóp cổ hắn ta, sức lực vô cùng lớn, không giống như sức mạnh của một người bình thường có thể làm được. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng không thể làm gì này của Lục Trầm liền cảm thấy hoàn toàn không tương xứng.


Chỉ nhìn qua thân thể cùng gương mặt của hắn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người vô hại, gầy yếu.


Chỉ là giờ phút này lúc Lục Trầm bị bắt, Lục Uyên cũng không còn nghĩ tới vấn đề kia nữa, trong nội tâm và cả ở trên mặt đều là vẻ vui sướng.


Hắn ta trừng mắt, cười ha ha, bộ dạng điên cuồng: "Ngươi chết chắc rồi, Lục Trầm, ngươi chết chắc rồi."


Lục Uyên vừa dứt lời thì nghe thấy thanh âm Lục Hải truyền tới từ bên ngoài.


Ông ta đang gọi tên của Lục Trầm.


Lục Hải mang theo mấy thị vệ khác cùng tiến vào, thấy Lục Trầm đang bị giữ thì biểu tình căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng xuống.


Xem ra ông ta đoán không sai, tiểu tử Lục Trầm này căn bản chính là một con sói, không ai có thể kiềm chế được hắn. Cũng may hắn đã không thể làm gì được nữa, ông ta cũng không cần cố kỵ cái gì, vừa lúc chính hắn tự mình đưa tới cửa.


Lục Uyên thấy Lục Hải thì hai mắt liền sáng lên, trực tiếp cáo trạng: "Cha, Lục Trầm muốn giết con, con thiếu chút nữa là chết rồi, hắn còn không muốn giúp con chữa bệnh nữa, cha, cha phải giúp con."


Lục Hải cùng Lục Trầm bốn mắt nhìn nhau.


Trong mắt đối phương là vẻ khiêu khích cùng nụ cười châm chọc, thế nhưng lại không khiến người khác cảm thấy phản cảm.


Lục Trầm cười lạnh: "Kỳ thật ngay từ đầu các người đã không tính sẽ tha cho ta đi? Lục Hải, ông nói trên thế giới này, có cái gọi là báo ứng hay không?"


Nhìn gương mặt của Lục Trầm, gương mặt của nha hoàn mười mấy năm về trước bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu ông ta.


Năm đó ông ta hứa hẹn với nàng ta là sẽ nạp nàng ta làm thiếp, sau đó cũng không giải quyết được gì, tiếp sau đó thì Tần thị đối với nha hoàn đó làm ra những chuyện như thế nào, ông ta đều biết hết, chẳng qua chỉ cảm thấy đó cũng chỉ là một nha hoàn bé nhỏ không đáng kể mà thôi, không đủ để làm ông ta lo lắng.