Edit by Shmily


#Do not reup#


------------------------------


Lục Hải cảm thấy mình đã quá coi thường hắn rồi.


Lục lão phu nhân cảm thấy thân thể không tốt lắm, thế nhưng trước đó Lục Trầm có nhắc qua chuyện này với bà.


Không lâu trước, nha hoàn của Lục Trầm liền tới tìm bà, vừa nghe nói Lục Trầm ở chỗ của Lục Uyên, Lục lão phu nhân liền dự cảm thấy điều gì đó.


Đời này bà làm không nhiều chuyện lắm, thế nhưng tâm vẫn hướng về Phật, trước kia lúc thân thể còn tốt, bà thường xuyên lên phố làm thiện bố thí, sau khi thân thể kém đi thì cũng sẽ phân phó người làm đi làm chuyện này.


Hiện tại nhìn thấy trên tay con trai mình cầm dao, mũi dao còn đang nhỏ máu.


Đứa bé thật vất vả mới trở lại Lục gia kia nằm ở trên đất, y phục trên người bị máu tươi nhiễm một màu đỏ thẫm.


Loại trường hợp máu me này làm cho lão phu nhân không nỡ nhìn thẳng.


Làm bà càng thêm không thể tin nổi chính là con trai mình cự nhiên có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.


Trước kia đứa bé này còn nói với bà là hắn muốn Lục Uyên khỏi bệnh.


Tâm Lục lão phu nhân rét lạnh, bà nhanh chóng phân phó hạ nhân nâng Lục Trầm dậy, thuận tiện cho người mời đại phu.


Lục Hải vẫn có chút kiêng kị mẫu thân của mình, rốt cuộc thì toàn bộ cái Lục phủ này vẫn là do bà cầm quyền, sau này Lục phủ giao cho ai thì đều trông chờ vào quyết định của bà.


Vẻ mặt Lục lão phu nhân tràn đầy thất vọng: "Lục Hải, ngươi thật đúng là con trai tốt của ta, thế mà có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh như vậy. Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả con ruột của mình cũng có thể động thủ. Hài tử kia ở bên ngoài chịu khổ đã nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng trở về Lục gia chúng ta có thể hưởng phúc nốt quãng đời còn lại, ai biết sẽ xảy ra loại chuyện như thế này."


Lục Hải vừa định giải thích, Lục Uyên đã cảm giác được điều gì đó không đúng.


"Tổ mẫu, người tuyệt đối đừng tin tiểu tử kia, hắn đều đang giả bộ, là hắn ra tay với ta trước cho nên cha ta mới làm như vậy. Người nhìn cổ ta đi, chính là do hắn làm cả đấy."


Lục lão phu nhân lại không hề tin hắn.


Bà xoay người hỏi mấy nha hoàn kia: "Các ngươi nói, tình huống là như thế nào?"


Lục Uyên ở trên giường dùng ánh mắt uy hiếp các nàng.


Bọn nha hoàn tức khắc không dám nói gì nữa.


Qua hồi lâu, một nha hoàn trong đó đứng dậy, trên mặt nàng ta mang theo chút mồ hôi, thanh âm cũng nhỏ yếu bất lực: "Lão phu nhân, là... là Lục Uyên thiếu gia cùng đại lão gia... Bọn họ đối với Lục Trầm thiếu gia..."


Lời còn chưa dứt, Lục lão phu nhân đã hiểu ý tứ trong đó.


Nha hoàn đầu tiên lên tiếng, mấy cái nha hoàn đứng sau giống như là tìm được bệ đỡ.


Dù sao các nàng đều sẽ không có kết cục tốt gì, lưu lại nơi này của Lục Uyên cũng chỉ có thể chịu tội. Lục Trầm thiếu gia đã từng giúp các nàng nhiều lần, dù thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn các nàng ở lại đây rất nhiều.


"Lão phu nhân, Lục Uyên thiếu gia đã sớm nhìn Lục Trầm thiếu gia không vừa mắt..."


Mấy nha hoàn mồm năm miệng mười, ngươi một câu ta một câu, Lục lão phu nhân nặng nề thở dài.


Bà nhìn Lục Hải, nói: "Vì sao ngươi đưa hài tử kia về, ta đều biết, ta cũng hy vọng tôn tử của ta mau chóng khỏe mạnh, thế nhưng không phải dùng mệnh của đứa cháu khác đổi lấy. Bắt đầu từ hôm nay, ai trong số các người cũng không được thương tổn Lục Trầm, Lục Trầm chính là thiếu gia đường đường chính chính của Lục phủ này."


Lời nói của Lục lão phu nhân vừa kết thúc, Lục Hải lập tức nhíu chặt mày.


Kết hợp với khẩu hình trước khi Lục Trầm ngã xuống đã nói với ông ta, ông ta đã thập phần xác định đây hết thảy đều là chiêu trò của Lục Trầm. Ông ta đã trở thành hòn đá kê chân của tiểu tử đó.


Cái này làm ông ta cam tâm sao được?


Vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Lục lão phu nhân nói: "Chuyện ở trong phủ, trước hãy giao cho lão nhị gia quản lý đi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, ở lại trong viện của mình suy nghĩ cho tốt."


Thân thể Lục Hải chấn động, thất thanh nói: "Mẹ..."


Lục lão phu nhân thực tâm cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng nếu không làm vậy, bà cũng sẽ không còn cách nào để mọi người tin phục.


Thấy Lục Uyên oán hận nhìn đám nha hoàn, Lục lão phu nhân càng thêm thất vọng, bà nói với mấy nha hoàn kia: "Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đều tới viện hầu hạ ta cả đi."