Edit by Shmily


#Do not reup#


-------------------------------


Nha hoàn ở trong viện của Lục Trầm đang quét rác, mấy nha hoàn khác gần đây cũng an phận hơn rất nhiều.


Nha hoàn ở nơi này, cũng không thiếu người không ưa Tần thị.


Hiện tại bên đại phòng đang xảy ra chuyện, Tần thị bận đến sứt đầu mẻ trán, nha hoàn bên đó càng là khổ không nói nổi. Tần thị mà nổi giận thì không ai có thể thoát nổi.


Cẩn thận nghĩ lại thì vẫn là ở chỗ Lục Trầm thiếu gia tương đối tốt.


Hiện tại nhìn thế cục này, lão phu nhân rõ ràng là đang che chở Lục Trầm thiếu gia, có điểm mấu chốt này, mọi người đều biết nên hành xử như thế nào.


Thấy biểu tình khác nhau của những nha hoàn kia, nha hoàn trước đó bị Lục Trầm dọa liền thở dài ở trong lòng.


Cũng may nàng chọn được trận doanh tốt trước.


Lúc quét rác không tránh được việc sẽ bàn tán chút chuyện phiếm, chờ tới khi nghe được cái tên quen thuộc, nha hoàn bỗng nhiên liền vứt cây chổi xuống đất.


Lục Trầm tu dưỡng một vài ngày sau, miệng vết thương trên vai đã bắt đầu khép lại.


Trong khoảng thời gian này, dược hắn dùng đều là thứ tốt nhất, hơn nữa vì muốn nhanh chóng gặp Vân Phiếm Phiếm nên hắn cũng vô cùng phối hợp để vết thương mau chóng tốt lên.


Lúc này hắn đang ngồi trên giường, trước mặt đặt một quyển sách.


Rất nhiều chữ hắn chưa từng thấy qua, để học cũng phải tốn rất nhiều sức.


Hai mắt hơi khép, vừa định nghỉ ngơi một lát thì lại nghe được tiếng gõ cửa.


Nha hoàn bưng trà tiến vào, Lục Trầm bảo nàng ta đặt trà trên bàn.


Nha hoàn đặt xuống xong, vẻ mặt có hơi do dự, đứng ở nơi đó không đi ngay.


Lục Trầm hỏi: "Có chuyện gì?"


Nha hoàn chần chờ nói: "Nô tỳ mới nghe được một chuyện... về Cẩn Cẩn tiểu thư."


"Nói."


"Cẩn Cẩn tiểu thư... hình như bắt cóc rồi."


Bắt cóc?


Tâm Lục Trầm co lại, hỏi tiếp: "Cẩn thận nói một lần."


Nha hoàn liền đem chuyện vừa nghe được kể lại một lần nữa.


Đi dạo phố bị lạc, nàng chưa bao giờ là người thích chạy loạn, sẽ không để người khác phải lo lắng.


Trừ phi...


Lục Trầm nghĩ tới chuyện gì đó.


Hắn xốc chăn lên, động tác quá lớn khiến vết thương trên vai bị ảnh hưởng.


Hắn cũng không quan tâm, trực tiếp đi giày vào, vội vã chạy ra bên ngoài. Nha hoàn chạy theo nhưng không kịp, trong chốc lát, thân ảnh của Lục Trầm đã biết mất.


Lục Trầm một chân đá văng cửa phòng Lục Hải.


Trong khoảng thời gian này, mọi quyền hành của Lục Hải đều giao cho nhị phòng quản lý, hiện tại ông ta bị lão phu nhân cấm đoán, cả người đều u ám đến không chịu được.


Mấy ngày qua, ông ta đã nguyền rủa Lục Trầm không ít lần.


Ông ta đã sống nửa đời người, vẫn luôn được coi như là xuôi gió xuôi nước, duy chỉ có một chuyện không đi đúng với mong muốn của ông ta đó là chuyện của nhi tử Lục Uyên. Sau đó lại tìm được Lục Trầm, vấn đề nan giải của ông ta cũng đã được giải quyết.


Không nghĩ tới cuối cùng lại ở thời điểm này bị tên nhóc kia làm cho ngã một cú thật đau.


Có đôi khi ông ta nghĩ rằng, tiểu tử kia không hổ là con trai mình, đủ tâm cơ, so với ông ta còn tàn nhẫn hơn.


Hắn trầm ổn, còn có thể tàn nhẫn với ông ta như vậy, cho nên hắn liền thắng.


Thế nhưng hắn lại không phải bất bại, hắn cũng có nhược điểm.


Nghĩ tới nhược điểm kia của hắn, trong lòng Lục Hải mới tốt lên được một chút.


Cửa bị người đá văng ra, ánh sáng từ bên ngoài toàn bộ đều hắt vào bên trong.


Lục Trầm đứng ngược sáng, phía sau là ánh nắng chiếu lên người hắn, đem biểu tình của hắn hiện lên rất rõ ràng.


Hắn đang tức giận.


Lục Hải biết lý do, cho nên chỉ nhìn hắn cười cười.


Lục Trầm thấy ông ta cười liền hiểu rõ, suy đoán của hắn là đúng.


Hắn sợ nàng xảy ra chuyện nên cố tình không giữ nàng ở đây, cho rằng nàng ở Tạ phủ sẽ an toàn hơn, không nghĩ tới Lục Hải vẫn có thể ra tay được.


Con ngươi đen nhánh của Lục Trầm như nhiễm hai ngọn lửa cháy rực, thanh âm hắn lại như vụn băng, hàn ý bức người.


"Lục Hải, ông còn là người sao? Nàng không thù không oán với ông, lại còn là cháu ngoại của ông!"


Lục Hải thấy hắn tức giận liền cảm thấy rất vui vẻ, cái này đại khái là thứ ông ta muốn nhìn thấy nhất sau khi bị ngã đau, muốn nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của người này.