Edit by Shmily


#Do not reup#


---------------------------------


Vân Phiếm Phiếm cũng không có trả lời nó.


Hai người bên ngoài nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ, cũng không hề quan tâm chút nào, chỉ cảm thấy là nàng đang ở bên trong trút giận.


Chắc chắn cũng không nghĩ tới hai từ như: tự sát gì gì đó.


Rốt cuộc thì trong khoảng thời gian này, theo như bọn họ quan sát, tiểu cô nương bên trong có tố chất tâm lý tốt hơn bọn họ rất nhiều, sao có thể tự sát cơ chứ.


Vân Phiếm Phiếm khẽ cắn môi, ngoan tâm hạ một đường vết cắt ở trên cổ tay của mình.


Thân thể này vô cùng kiều nộn, vừa nhẹ cứa một phát liền tức khắc chảy máu.


Da thịt trắng nõn khiến cho màu đỏ ở trên cổ tay nhìn phá lệ rõ ràng.


Tiểu Bạch Thái ngốc một chút, tiếp đó liền gào lên: "Ký chủ đại nhân, ngài đừng có mà nghĩ quẩn chứ!"


Không phản ứng.


Xem ra còn chưa đủ nguy cấp.


Vân Phiếm Phiếm lại hạ thêm sức lực, nặng nề cứa thêm một đường ở trên cổ tay, lần này miệng vết thương còn lớn hơn lần trước.


Huyết dịch nhanh chóng chảy xuống, rất nhanh liền nhiễm hồng cả một mảng cỏ khô ở dưới đất.


Nàng không sợ chết, thế nhưng cảm giác đau đớn là thật sự tồn tại, loại đau đớn này làm cho thân thể của nàng nhịn không được run lên.


Thế nhưng, vẫn không có phản ứng.


Vân Phiếm Phiếm cũng không biết mình đã cứa bao nhiêu đường.


Huyết dịch chảy sạch khiến cho thân thể nàng trở nên lạnh dần đi, có chút vô lực không làm gì được, nàng ngồi xuống dưới đất, tiếp tục động tác trên tay.


Tiểu Bạch Thái trong đầu còn đang gào thét, thế nhưng nàng cũng không nghe rõ lắm.


Dần dần, nàng liền nằm xuống mặt đất.


Nhìn miệng vết thương trên tay, nàng lẩm bẩm nói: "Còn chưa được sao?"


Chẳng lẽ lúc ấy chỉ là ngoài ý muốn?


Nếu thật sự là ngoài ý muốn, vậy có phải nàng sẽ chết ở nơi này không?


Vậy Lục Trầm, Lục Trầm phải làm sao bây giờ?


Nhưng một thoáng sau, trong cơ thể của nàng liền xuất hiện cảm giác được rót một dòng nước ấm vào, dòng nước ấy chảy xuôi bên trong thân thể nàng.


Vân Phiếm Phiếm mở to mắt, cánh môi khẽ nhếch.


Thành công rồi.


Nàng không biết nó có thể duy trì bao lâu, đầu ngón tay nhẹ điểm một cái ở trên cổ tay, huyết dịch lập tức ngừng lại.


Ngay sau đó nàng liền vung tay lên, cánh cửa xập xệ lập tức đổ xuống.


Hai tên thổ phỉ nghe được thanh âm liền hoảng sợ.


Chờ tới khi nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đi ra từ bên trong, miệng bọn họ đều không khép lại được.


Sao lại như vậy, sao tự nhiên cửa lại đổ?


Vân Phiếm Phiếm nhìn hai tên thổ phỉ, sau đó giương đầu ngón tay lên, hai người đều bay lên không trung.


Loại sự việc thần kì này làm cho hai tên kia cực kỳ sợ hãi, nhìn Vân Phiếm Phiếm giống như nhìn thấy quỷ.


"Các ngươi thật quá đáng."


Dứt lời, hai tên thổ phỉ liền bị ném bay về phía trước, đụng phải tường nhà một cái rầm.


Hai người rơi xuống mặt đất, miệng trào máu tươi.


Như vậy là đủ rồi.


Vân Phiếm Phiếm cũng không có làm gì bọn họ nữa, chỉ xóa đi ký ức của bọn họ rồi rời đi.


Nàng cần quay trở về.


Thời điểm bay vào trong rừng cây, pháp lực bỗng nhiên biến mất.


Vân Phiếm Phiếm quỳ rạp trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Không thể ở lại lâu thêm chút nữa sao?"


Nói xong, thân thể liền ngã xuống, trực tiếp ngất đi.


Lúc đoàn người chạy tới rừng cây, Lục Trầm theo chân bọn họ tách ra, còn chưa đi được một nửa liền nhìn thấy một người một thân y phục vàng nhạt nằm cách đó không xa.


Trong lòng hắn hẫng một nhịp, nhanh chóng chạy tới chỗ nàng.


Tiểu cô nương của hắn nằm trên mặt đất, cả người toàn là máu, hắn bế nàng lên, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, gương mặt cũng trở nên tái nhợt.


Khi nhìn thấy cánh tay rũ xuống của nàng, ánh mắt của hắn liền co lại.


Nơi cổ tay của nàng đều là vết cắt, có nông có sâu, nơi sâu nhất còn có thể nhìn thấy cả xương cốt.


Máu bên trên cũng đã đọng lại.


Hắn không phải chưa từng thấy máu, thế nhưng chưa từng có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy nó như vậy.


"Cẩn Cẩn, Cẩn Cẩn."


Vân Phiếm Phiếm cảm giác được có thứ gì đó ở trên mặt nàng.


Chậm rãi mở to mắt, nàng liền thấy được đôi mắt đen nhánh của Lục Trầm.