Edit by Shmily


#Do not reup#


-----------------------------------


Hai người trán kề trán, quần áo cũng dính sát vào nhau, tay hắn không tự chủ được mà nắm lấy cổ tay của nàng.


Đầu ngón tay chạm phải băng vải trên cổ tay, hắn đan tay vào bàn tay nhỏ bé của nàng, tinh tế hôn lên da thịt trên mu bàn tay của nàng.


Hắn không hề hỏi nàng có đau hay không, thế nhưng nàng biết, hắn đang có ý tứ đó.


Nàng học phương thức của Lục Trầm, cách một lớp y phục hôn lên bả vai của Lục Trầm.


Lục Trầm sửng sốt, sau đó trong mắt liền nhiễm lên từng tia tinh quang.


Lại qua một tháng, thời tiết chuyển lạnh, nàng đã không cần phải dùng thuốc nữa, thế như vết thương trên bả vai của Lục Trầm lại không hề chuyển biến tốt đẹp. Sau đó nàng mới phát hiện ra, Lục Trầm căn bản không hề dưỡng thương cho tốt.


Nàng dọn ra khỏi sân viện của hắn.


Nửa tháng sau, vết thương trên bả vai của Lục Trầm mới từ từ khép lại.


Năm mới tới rồi, nàng không thể không trở về Tạ phủ, chờ tới giữa tháng giêng, Lục thị biết nàng nhớ Lục Trầm, cho nên liền mang theo nàng tới Lục phủ.


Trước cửa Lục phủ treo đèn lồng màu đỏ, trên hành lang cũng có rất nhiều đèn lồng, ban đêm thập phần náo nhiệt.


Nàng đi tìm Lục Trầm, lại nghe nói Lục Trầm đang ở sân viện của Lục Hải.


Sau khi Lục Hải bị nhốt lại thì đã rất lâu rồi nàng không có nghe tới cái tên này.


Lúc nàng đi qua, phòng Lục Hải đang sáng đèn, nàng giấu đèn lồng ra sau lưng, tìm một nơi kín đáo trốn đi, tính sẽ cho Lục Trầm một kinh hỉ nhỏ.


Qua một lúc lâu mới thấy Lục Trầm đi ra.


Trên người hắn khoáng một tấm áo choàng, bên dưới áo choàng có thể nhìn thấy được y phục màu đỏ của hắn.


Trên chân hắn vẫn còn mang đôi hài nàng tặng.


Ánh mắt Lục Trầm nhàn nhạt, tóc rơi tán loạn sau lưng, môi mỏng khẽ mím, khóe môi hồng hồng. So với lúc hắn vừa tới Lục phủ thì đã tốt hơn rất nhiều.


Thế nhưng nàng vẫn phát hiện ra, sắc mặt Lục Trầm không tốt lắm.


Nàng cũng không có ra ngoài mà là trốn ở sau thân cây chờ hắn rời đi.


Lục Trầm đi qua, dừng chân một lát rồi cũng rời đi.


Nàng cầm theo đèn lồng màu đỏ, đặt đèn ở ngoài cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.


Trước đó chân Lục Hải đã bị thương, tuy Lục lão phu nhân nhốt ông ta lại, thế nhưng ăn mặc vẫn không hề bạc đãi. Chỉ có điều là không được tự do, sau vài ngày cũng phái đại phu tới xem vết thương cho ông ta.


Chỉ là tâm tình của Lục Hải không tốt, không phối hợp trị liệu, sau đó cứ lặp đi lặp lại như thế, chân cũng ngày càng nặng, tới khi trời lạnh thì không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường, bên cạnh mép giường lúc nào cũng phải đốt một chậu than.


Nàng đi vào phòng, Lục Hải cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng lấy một cái.


Phỏng chừng là tưởng nàng là Lục Trầm, chờ tới khi phát hiện ra không phải, liền hỏi: "Hôm nay thật kì lạ, các người một người hai người đều chạy tới thăm ta."


Vân Phiếm Phiếm hỏi ông: "Tại sao lúc ấy người lại bắt cóc ta?"


Tiểu cô nương hỏi ra một câu làm ông ta cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng không có ý tứ né tránh câu trả lời, đáp: "Đứa con trai ngoan Lục Trầm kia của ta không phải thích ngươi hay sao? Bắt ngươi đi, hắn sẽ thống khổ, ngươi nói xem có đúng không?"


"Ta không biết." Vân Phiếm Phiếm nhét cả hai tay vào trong ống tay áo, nàng nhìn chậu than, bên trong lập lòe ánh lửa làm cho đôi mắt nàng trở nên gợn sóng, "Hắn là nhi tử của ngài, tại sao ngài lại đối xử với hắn như vậy?"


Bộ dáng Lục Hải khô gầy, hai má hóp hẳn vào, đôi mắt vô thần dại ra.


Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nhận hắn là nhi tử? Hắn chính là một đứa con hoang không cha không mẹ. Sớm biết sẽ có kết cục thế này, lúc trước ta thà cho hắn uống thuốc độc đến chết còn tốt hơn với tình trạng hiện giờ."


Lục Hải hùng hùng hổ hổ gào lên, khuôn mặt vặn vẹo cả đi.


Vân Phiếm Phiếm đứng ở nơi đó, trong đầu rốt cuộc cũng hiểu rõ vài điều.


Thuốc mà khi ấy Lục Trầm uống, thì ra là độc dược, là phụ thân hắn bảo hắn uống.


Lúc ấy... hắn đã tuyệt vọng đến chừng nào chứ?