Bạch Hoa Càn không thể từ bỏ đứa con duy nhất của mình là Bạch Trà, ông nghiến răng giải quyết hợp đồng cho nghiệt nữ. Toà nhà nát này xây xong chỉ có thể bán hoặc cho thuê thôi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Hoa Càn làm ăn lỗ vốn, ông tin chắc rằng kiểu gì bản thân cũng cần dùng thuốc giảm huyết áp trong một khoảng thời gian.

Bạch Hoa Càn chỉ vào đứa con gái mất nết của mình, giận dữ quát: “Bạch Trà! Con đừng tưởng rằng con làm vậy thì ba sẽ mở lại tài khoản bị đóng băng cho con!”

“Dạ, con biết rồi.” Bạch Trà nhìn Tống Tuyên, hứng thú hỏi: “Tuyên Tuyên, cậu nói xem tôi có nên đi tìm thêm toà nhà nát nào để bán hoặc cho thuê không?”

Tống Tuyên gật đầu.

Bạch Hoa Càn ôm ngực, hô hấp khó khăn, ông gọi: “Bạch Trà!”

“Chúng ta ăn cơm đi. Buổi tối không cần để cửa cho con đâu.”


Bạch Trà không chờ Bạch Hoa Càn đáp lại, cô kéo theo Tống Tuyên ra cửa, không thèm đặt người ba già vào mắt.

Chỉ còn một mình Bạch Hoa Càn tức giận muốn dậm chân. Đứa con gái này đúng là giống hệt mẹ nó, đều có thể khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng!

Bạch Trà và Tống Tuyên đều không lái xe. Vi Nhất ngồi đằng trước giao lưu ánh mắt với, sau đó bỗng nhiên cậu mở miệng nói mình có việc, đi trước một bước, vì thế Bạch Trà quyết định kéo theo Tống Tuyên ngồi xe buýt.

Lúc này là giờ tan tầm, người trên xe người tương đối đông, đã không còn chỗ ngồi, bọn họ chỉ có thể nắm tay vịn đứng. Dường như không quen ở nơi có nhiều người như vậy, thế nên anh trùm mũ, đầu hơi cúi, rất yên tĩnh.

Bạch Trà hỏi anh: “Lát nữa cậu muốn ăn gì?”

Tống Tuyên không hề chần chừ đã đáp: “Muốn ăn thứ cô muốn ăn.”


Ánh mắt Bạch Trà lộ vẻ ngoài ý muốn, là ai nói Tống Tuyên có chứng sợ xã hội thế? Không phải EQ của anh rất cao à? Cô cười: “Vậy đến lúc đó chúng ta xem có gì ăn ngon.”

Anh gật đầu: “Được.”

Bỗng dưng xe phanh gấp, người trên xe lập tức ngã trái ngã phải.

Bạch Trà nắm chặt tay vịn, trơ mắt nhìn một người xa lạ ngã về phía cô, khi người đó sắp va vào, bỗng có một bàn tay vươn tới, cách khoảng không ôm vòng lấy cơ thể cô, khi người kia sắp ngã lại đây đã bị tay anh chặn lại.

“Xin hãy cẩn thận.”

Người đàn ông ngã lại đây đối diện với ánh mắt bình tĩnh tới mức dị thường của Tống Tuyên, không hiểu sao trong lòng xuất hiện cảm giác chột dạ. Trước khi ngã anh ta còn mừng thầm rằng có một mỹ nữ đứng bên cạnh mình mà xem nhẹ đứng bên cô còn có một người đàn ông có cảm giác tồn tại cực thấp. Anh ta nói nhỏ một câu “xin lỗi”, rồi yên lặng dịch ra xa. Anh ta thầm nghĩ trong lòng: nếu có một cô bạn gái xinh đẹp thế này, có lẽ anh ta cũng sẽ giống giống như cậu trai trẻ tuổi này, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.


Tống Tuyên thu tay về, hơi cúi đầu, khôi phục dáng vẻ bình đạm như lúc ban đầu. Từ đầu đến cuối, anh không có bất cứ đụng chạm nào với Bạch Trà.

Bạch Trà ngước mắt nhìn anh.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh thẹn thùng đưa mắt sang.

Bạch Trà cong khóe miệng, nở một nụ cười tươi.

Tống Tuyên không được tự nhiên, nghiêng sườn mặt qua, anh kéo mũ trên đầu, càng che chắn kỹ mặt mũi của mình hơn.

Bọn họ xuống xe ở trung tâm thành phố. Hiện tại đúng là giờ ăn cơm cao điểm, người đi qua lại không hề ít, còn có mấy cô gái trẻ nghỉ chân dưới màn hình điện tử đang hiện ảnh chụp quảng cáo của tiểu hoa mới nổi, Lạc Tô Tô.

“Mấy cậu đã xem ảnh gần nhất Tô Tô đóng phim mới chưa? Hình ảnh lần này trong phim của chị ấy xinh ghê ấy!”

“Mình xem, mình xem rồi, Tô Tô hoàn mỹ như vậy, mình cứ cảm thấy nam chính không xứng với chị ấy.”
“Dạo gần đây chị ấy vừa đóng phim vừa đi show, tài nguyên tốt thế này... liệu có liên quan đến vị hôn phu vừa giàu có vừa lắm tiền không nhỉ?”