Ân oán hào môn trên mạng cũng đủ cho quần chúng ăn dưa no căng bụng, hận không thể lúc nào cũng cầm khư khư điện thoại trong tay, cứ vài giây lại đổi mới một lần (giống như f5 trên máy tính) để xem cô gái Bạch Trà đang đứng tại trung tâm tai tiếng này có phát ngôn thêm câu nào gây chấn động nữa không.

Nhưng tài khoản Weibo "Thế Giới Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi" sau khi lượn qua trả lời bình luận một lượt vẫn bất bại thì sảng khoái rời đi, mặc kệ một đám quần chúng ăn dưa kêu gào dưới khu bình luận "Bạch tỷ, làm ơn tung dưa mới đi mà". Cô cứ như bị mất kết nối mạng vậy, không có bất cứ phản hồi nào.

Bởi vì Bạch Trà có hẹn đi dạo phố.

Bước ra khỏi tiệm làm móng, Bạch Trà nâng tay ngắm bộ móng hàm chứa hơi thở mùa xuân màu quả bơ thanh mát của mình. Cô cảm thấy nó rất hợp với chiếc váy màu xanh hoạ tiết hoa nhí cô mặc hôm nay. Ừm, cô rất hài lòng.


Đứng cạnh Bạch Trà là một cô gái với mái tóc xoăn sóng lớn, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, mặt mày xinh đẹp, khí thế phô trương kiêu ngạo. Chính bởi sự kiêu kỳ toát ra từ khí chất này mới khiến người khác cảm thấy cô ấy rất khó gần.

Thân phận của Bạch Trà là nữ phụ ác độc nên Mai Du Tâm quan hệ gần gũi với cô cũng chẳng phải là nhân vật chính diện gì. Có thể nói, cô ấy là một người phụ nữ xấu xa, cặn bã, tốc độ thay bạn trai của Mai Du Tâm nhanh y như tốc độ cô ấy thay quần áo.

Lúc này, Mai Du Tâm đang quấn lấy Bạch Trà hỏi: "Rồi cậu cứ thế nâng chân đá Tống Trình thôi à? Haiz, đáng ra cậu phải gọi tôi đi cùng chứ, cậu đá anh ta một cú thì sao đủ? Ít nhất phải tặng anh ta hai cú!"

Bạch Trà nghiêng đầu nhìn Mai Du Tâm.

Biểu tình của Mai Du Tâm thoáng khựng lại, cô ấy hừ một tiếng, chế nhạo nói: "Cậu đừng cho rằng tôi đang bênh vực cậu, tôi chỉ cảm thấy cậu từng là đối thủ của tôi, nếu giờ lại nương tay với loại đàn ông này thì cậu chỉ xứng để tôi khinh thường."


Bạch Trà khẽ mỉm cười: "Tôi vốn không hề nương tay mà, tôi còn đòi được một tỉ phí tổn thất thanh xuân từ chỗ anh ta đấy."

Nghe vậy Mai Du Tâm chậc chậc hai tiếng: "Người làm tổng giám đốc đúng là có khác..."

Mai Du Tâm đương nhiên cũng đưa cho mấy người bạn trai cũ của mình rất nhiều phí tổn thất thanh xuân, nhưng tính tổng lại vẫn không bằng được số tiền Tống Trình bỏ ra một lần. Dù gì thì bây giờ ba mẹ cô ấy vẫn đang quản lý tài chính, cô ấy không thể tuỳ ý sử dụng một số tiền lớn như vậy được.

Mai Du Tâm lại bắt đầu hào hứng: "Trong tay cậu có nhiều tiền thế này, nhất định phải mời tôi đến bar chơi!"

"Số tiền đó tôi tiêu rồi."

"Cậu tiêu rồi?"

"Ừ, nghe nói em trai Tống Trình dự định mở công ty game với bạn học nên tôi đưa tiền cho cậu ấy rồi."


Mai Du Tâm đương nhiên từng nghe nói về em trai Tống Trình, hình như cậu ta là một trạch nam (*) được nhà họ Tống nuôi như một cô công chúa, không thể tự chăm sóc bản thân. Cô ấy dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Bạch Trà: "Cậu cũng được đấy, kế châm ngòi ly gián này vận dụng hay lắm, chắc chắn có thể làm Tống Trình tức chết! Được rồi, tôi biết có một quán bar này nhiều trai đẹp cực, tôi dẫn cậu tới chơi!"

(*) Không thích ra ngoài, chỉ thích ru rú ở nhà, không thích giao tiếp với nhiều người.

Mai Du Tâm nhiệt tình đưa Bạch Trà đến quán bar sôi động nhất. Lúc bước vào quán bar như bước vào một thế giới khác, đây là một nơi xa hoa truỵ lạc với rất nhiều trai đẹp và mỹ nữ ăn mặc quyến rũ.

Mai Du Tâm hiển nhiên là khách quen ở đây, nhân viên phục vụ thấy cô ấy đều chào một tiếng "Cô Mai". Cô ấy cong môi cười rất thoải mái, có lòng tốt nhắc nhở Bạch Trà: "Nếu cậu vừa lòng anh chàng nào ở đây, vui đùa tí thôi thì được, còn nếu định đi khách sạn thì nhớ phải xem giấy khám sức khỏe của người ta."
Bạch Trà gật đầu, cô hứng thú nhìn quanh, vô tình bắt được ánh mắt ám chỉ của mấy người đàn ông.