Mạc Lâm ngồi trên xe thỉnh thoảng lại lén lút nhìn sang cô gái bên cạnh.

Hình như là từ lúc gặp Vu Tiểu Ân, La Kỳ Kỳ liền trở nên có chút đáng sợ.

Không lẽ bọn họ cãi nhau?
"Bình thường Tiểu Ân có hơi không biết ăn nói.

Nếu cậu ấy có lỡ làm gì có thì chị cũng đừng chấp, cậu ấy hẳn là không cố ý đâu."
Mạc Lâm vừa mở miệng thì ánh mắt Thập Nhất đã chiếu tới, vậy nhưng cô chỉ nhìn hắn một cái rồi quay đi mà không nói gì.

Thái độ khó hiểu ấy khiến trong lòng Mạc Lâm dâng lên nỗi bứt rứt khó chịu.

Cứ như hắn đã làm gì có lỗi với cô ta vậy.

Nếu không phải vì còn có ba mẹ ở phía trước, hắn thật sự muốn nói cho ra nhẽ.

Về tới La gia, Mạc Lâm mang theo tâm trạng đó trở về phòng.

Hắn đã không để ý thấy có một chiếc đuôi vẫn đang đi theo mình.

Mãi đến khi đã vào phòng, Mạc Lâm vừa cởi áo ra mới phát hiện cô gái đứng trân trân ở sau cánh cửa nhìn hắn.

Hắn suýt nữa đã hét lên vì sợ hãi.

"Chị là ma hả? Vào đây bằng cách nào mà im ắng vậy?"
"Là do cậu không để ý thấy tôi đấy chứ." Thập Nhất vừa nói vừa nhìn vào khuôn ngực trần trụi trước mắt.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Mạc Lâm vội vàng xoay người cài lại cúc áo, bộ dạng lúng túng đến đỏ cả hai tai.

"Cái thân hình mỏng lét như tờ giấy đó thì không cần che đâu."

"Không phải việc của chị."
Đợi mặc áo đàng hoàng rồi, Mạc Lâm mới quay người lại, vừa xoay ra đã hiện cô gái đứng sát phía sau hắn từ lúc nào.

Mạc Lâm bất giác lùi một bước chân, nhưng Thập Nhất đã vòng tay giữ eo hắn lại.

Hắn nhìn cô bằng đôi mắt hoảng loạn, môi lắp bắp hỏi: "Chị… chị làm… gì vậy?"
"Còn lùi nữa cậu sẽ đụng vào góc giường."
Thập Nhất nói rồi nhướng mày về sau ra hiệu Mạc Lâm tự nhìn.

Quả thật hắn đang đứng rất sát với giường, nếu hồi nãy cô không giữ lại thì hắn chắc chắn đã va vào thành gỗ.

Mạc Lâm bối rối ho một cái: "Vậy giờ chị thả tôi ra được rồi."
Thập Nhất rất đứng đắn buông tay ra, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với hắn: "Cậu có phải nên dạy học cho tôi rồi không?"
"Dạy học?"
"Ừm… không phải cậu đã được phân công kèm cặp cho tôi rồi à? Có rất nhiều bài tập về nhà không biết làm, cần cậu giảng."
Lý do đàng hoàng và thuyết phục như vậy, Mạc Lâm tất nhiên không thể từ chối.

"Ít nhất chị cũng thay đồ, rửa mặt đi chứ? Định mang bộ dạng công chúa đó để học sao?"
"Không phải cậu thích kiểu này à?"
"Tôi… tôi thích hồi nào?"
"Lần đầu nhìn thấy tôi tim cậu chẳng đập nhanh hơn bình thường còn gì.

Điều đó cho thấy cậu có rung động và rất thích nó."
Mạc Lâm không biết làm sao La Kỳ Kỳ biết chuyện tim hắn đập nhanh hơn vào giây phút ấy, nhưng tất nhiên hắn không thể nào thừa nhận được.

"Bộ chị là tai dơi hay sao mà nghe được tim tôi đập ra sao? Nói thứ gì có lý hơn chút đi.

Mà nhé! Cho dù tim tôi có đập nhanh hơn thì cũng là bị bộ dạng chị hù dọa!"1
Thập Nhất nghiêm mặt nhìn hắn, có vẻ rất không hài lòng: "Mở miệng ra là chê bai tôi, nhưng lại săn sóc với Vu Tiểu Ân.

Tôi có nên cho cho cậu ăn ít đòn để ngoan ngoãn hơn không nhỉ?"
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Lâm bị La Kỳ Kỳ dù dọa nên hắn chẳng sợ chút nào.

Cô ta chưa bao giờ thật sự ra tay đánh hắn cả.

"Bây giờ tôi xem như một nữa thầy giáo của chị đấy.

Ăn nói lễ phép hơn chút đi.

Muốn học thì mang sách vở qua đây, còn có… tháo bộ tóc giả này ra!"
Mạc Lâm đi tới nắm tay Thập Nhất muốn kéo cô ra ngoài, nhưng hắn không những không kéo được người mà còn bị cô gái kéo ngược lại, khiến hắn đâm sầm vào người cô.

Gương mặt Thập Nhất vì thế mà úp vào ngực hắn, cô có thể nghe thấy rất rõ nhịp đập trái tim hắn.

"Nhìn xem, tim cậu lại đập rất nhanh rồi này."
Mạc Lâm đẩy người ra, da mặt đỏ au không biết vì ngại ngùng hay vì tức giận: "Chị… Chị rốt cuộc có muốn học nữa không hả?"
"Được rồi.

Để đảm bảo sức khỏe cho cậu tôi sẽ về thay đồ.

Nhớ tắm rửa sạch sẽ thơm tho chờ tôi."
Dạy học thôi thì sao hắn phải tắm rửa thơm tho hả?
Rầm…
Mạc Lâm đóng cửa xong liền đặt tay lên ngực, mắng nhỏ: "Không phải chỉ là trông nữ tính hơn chút xíu thôi sao? Mày quên cô gái đó hung hăng, ngang ngược thế nào rồi à? Đồ ngốc này!"

Đợi khi Thập Nhất lần nữa quay lại phòng Mạc Lâm, cô đã trở về bộ dạng tomboy vốn có của mình.

Trông thấy cô như vậy, ai đó âm thầm thở phào một hơi.

"Bắt đầu học thôi." Vừa lật vở ghi chép của Thập Nhất ra, Mạc Lâm lập tức cau mày, "La Kỳ Kỳ, chị đến bài tập cũng không chép thì kêu tôi giảng bài cái gì?"
"Không phải cậu có chép à?"
Cho nên mới nói hắn lắm chuyện bắt cô về lấy sách vở làm gì!
Bộ dáng thản nhiên ấy khiến Mạc Lâm hết nói nổi.

Hắn không còn cách nào khác là lấy vở mình ra bắt cô chép lại đề.

"Chữ chị có thể đừng dính sát vô nhau như vậy không hả?"
Thập Nhất phải nét chữ của La Kỳ Kỳ nên dù cô cũng ngứa mắt lắm thì vẫn phải ráng viết cho hết.

Mạc Lâm bắt đầu công việc giảng bài, ngồi thao thao bất tuyệt về những điều cơ bản nhất, thỉnh thoảng lại hỏi cô cái này cái kia.

Thập Nhất phát huy tinh thần của một học tra, cái gì cũng triệt để lắc đầu.

Sau một hồi nói đến khô cả họng, Mạc Lâm chốt lại: "Tóm lại thì chỉ cần học thuộc bảy hằng đẳng thức đáng nhớ, nhận diện được loại đề để áp dụng thì sẽ rất đơn giản."
Mạc Lâm ngẩng lên liền thấy cô gái đang chống cằm nhìn hắn, cũng không biết là những lời hắn nói có vào đầu cô ta không nữa.

"Chị hiểu chưa?"
Gật gật đầu.

"Được.

Vậy chị hãy thử tự nhận diện đi.

Nếu bí quá thì tôi sẽ giúp."
Thập Nhất cầm bút lên, vèo vèo mấy chữ đã xong một bài toán.

Mạc Lâm từ nghi ngờ, sau đó lập tức tươi tỉnh, còn không tiếc lời khen ngợi cô: "Hóa ra chị cũng không ngu ngốc lắm."
Méo mó có hơn không, cứ coi như đây là lời khen đi.

Các bài tập sau đó, Mạc Lâm lại giảng một lần rồi để Thập Nhất tự làm.

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô tiếp thu nhanh chóng như vậy.

Cũng vì thế mà buổi dạy học chỉ vỏn vẹn ba mươi phút đã hoàn thành xong hết bài tập về nhà.


Đợi đến khi Thập Nhất đứng ngoài cửa cô mới nhận ra những gì mình tưởng tượng về một buổi học mờ ám đều không hề xảy ra.

Hình như còn thiếu cảnh ngủ gật và một nụ hôn trộm cơ mà!1
Thập Nhất không phục gõ cửa.

"Còn gì nữa?"
"Cậu giảng lại một lần nữa đi.

Hồi nãy cậu nói cái gì hình như tôi đều quên hết rồi."
"Chị sử dụng đầu óc nhiều quá nên giờ cạn kiệt chất xám rồi phải không? Ăn nói linh tinh! Mau về ngủ đi, tôi còn học bài của tôi nữa!"
Mạc Lâm muốn đóng cửa lại nhưng Thập Nhất đã nhanh nhẹn chen bàn chân mình vào.

"Có việc này tôi chưa nhắc cậu."
"Việc gì?"
"Hôm nay cậu đã nói thích tôi."
Mạc Lâm lập tức nhớ lại chuyện trên bàn ăn tối nay.

Tình huống lúc đó chỉ là trường hợp bất khả kháng, cô ta còn mặt dày nhắc lại với hắn nữa.

"Vậy thì sao?"
"Nhắc cho cậu nhớ!"
Cô gái này nhất định là đang trêu ngươi hắn!
Mạc Lâm há miệng muốn mắng thì cổ áo đã bị ai đó nắm lấy kéo xuống.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, gương mặt cô gái tới gần, mang theo cả hương thơm nhàn nhạt lướt qua gò má, dừng ở bên tai, giọng nói nho nhỏ vang lên: "Chúc ngủ ngon."
Cho đến khi Thập Nhất đã xoay người rời khỏi thì ai đó vẫn ngây ngốc ở tư thế cúi người.

"Không đúng! La Kỳ Kỳ… Cô ta đang muốn quyến rũ hắn phải không?".