Thập Nhất đột nhiên xoay người, nhìn chàng trai đã ở rất gần mình từ lúc nào.

Hắn nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng, cùng với cánh tay đang chìa về phía cô: "Kỳ Kỳ, chúng ta về nhà được không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của cô gái nhìn tới, đó là đôi mắt của một con thú dữ đang săm soi nhìn vào con mồi ngon lành của mình.

Cho dù đối diện với sự đáng sợ đó thì nụ cười trên môi chàng trai vẫn không hề thay đổi.

Thập Nhất từng bước đi tới gần Mạc Lâm hơn, dùng bàn tay đầy máu sờ lên khuôn mặt hắn, như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì.

"Kỳ Kỳ…" Cổ họng Mạc Lâm khô khốc.

"Đó là ai? Ta không quen nha.

Đôi mắt của ngươi đẹp đó, nhưng mà…"
Bàn tay Thập Nhất đột nhiên chuyển hướng nắm lấy cần cổ Mạc Lâm, ánh mắt cô nhìn hắn không có lấy một tia cảm xúc.

"Đừng nhìn ta bằng đôi mắt ấy.

Rất đáng ghét."
Một bàn tay khác của cô nắm dao giơ lên, trong con ngươi xoẹt qua tia sáng phản chiếu, không chút do dự, con dao thẳng tiến đến vị trí trái tim Mạc Lâm.

Vút… Tiếng gió xoẹt qua… Lưỡi dao nhuốm đỏ đột ngột dừng lại ngay trước lớp vải.

Không chỉ là lưỡi dao mà Thập Nhất, Mạc Lâm hay toàn bộ khung cảnh đều giống như bị nhấn nút tạm dừng.

Ngay lúc ấy, một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Lâm, trên vai người đó là một chú thỏ với đôi mắt hồng đậm, vô cùng đáng yêu.

Người đó liếc nhìn Thập Nhất và Mạc Lâm một cái, lại nhìn ra xung quanh chỉ toàn máu và xác người, trong không gian im ắng bỗng vang lên tiếng thở dài.

"Xem ra hắn cũng không thể ngăn cản Thập Nhất."
"Má ơi, sao cô ta có thể giết người không chút ghê tay như vậy?" Giọng nói quen thuộc của hệ thống Đại Thần truyền tới, "Giờ thì ta đã biết lý do ngươi dặn dò kỹ việc không được để cô ta động đến rượu rồi."

"Lần này cô ta cố tình uống rượu đấy, ngươi không biết sao?"
"Cố tình? Cô ta làm vậy để làm gì?"
"Vậy nên đáng lẽ ngay khi có vấn đề khác lạ xảy ra ngươi phải báo với ta, chứ không phải đợi nước tới chân rồi mới đi gọi ta tới rút nước."
"Ta… thì làm sao ta biết được chuyện Thập Nhất lên cơn đau đêm qua là đến từ Nguyền Ấn của ngươi! Còn không phải vì bình thường muốn kiếm người đều chẳng thấy đâu à?"
"Sau khi trải qua Nguyền Ấn, chắc chắn Thập Nhất đã nghi ngờ tới ta nên mới tìm cách này để thử, xem ta có xuất hiện hay không."
"Thử? Để thử mà cô ta sẵn sàng giết nhiều người vô tội như vậy?" Đại Thần vẫn không tin được một cô gái bình thường không thích gây chuyện lại là con người dã man đến thế.

Thậm chí nếu bọn họ đến muộn một chút thì Mạc Lâm…
"Mạc Lâm mà cô ta cũng ra tay nữa, không phải cô ta yêu hắn sao?"
Người áo đen không trả lời câu hỏi của Đại Thần mà đi xem xét tình hình chỗ nam nữ chính, cả hai đều bị thương rất nặng, nhưng ít nhất vẫn còn một hơi thở.

Nếu không có hào quang nhân vật chính có lẽ bọn họ đã tiêu đời rồi.

"Này… ta đang nói chuyện với ngươi đấy.

Không được.

Ta không chấp nhận để nữ nhân đó ở bên cạnh chủ nhân đâu."
"Trước đây cũng là một tay ngươi vun vén cho bọn họ đấy."
Đại Thần: Ai mà biết cô ta là nữ nhân đáng sợ như vậy?
Người áo đen không thương tiếc bổ thêm một đao: "Đại ngốc, bây giờ ngươi có hối hận cũng muộn rồi.

Ngươi không cản nổi nàng ta, càng không cản nổi chủ nhân của ngươi."
"Híc… Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Ta sẽ xóa bỏ trí nhớ của Thập Nhất về Nguyền Ấn, như vậy thân phận của ta sẽ vẫn được giữ kín.

Còn ngươi thì chịu trách nhiệm thay đổi ký ức mấy con người khác, ngoại trừ Mạc Lâm.

Biết chưa?"
"Hiểu rồi.

Thay đổi thế nào đây?"

Một lúc sau đó, bầu trời đêm vốn đang đen thui đột nhiên lấp ló một tia sáng đầu tiên, mặt trời lộ ra sau đám mây như ban ngày, rồi lại dần dần chuyển sang màu đỏ tươi.

Từng tia sáng đỏ chiếu đến mọi ngóc ngách và con người ở đây, không gian nhuốm đỏ quỷ dị và đầy ghê rợn.

Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong vài giây rồi nhanh chóng biến mất, trả lại một màn đêm đen kịt, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là hư ảo.

Bóng dáng người mang váy đen cùng chú thỏ ngọc đã không thấy đâu.

Bên cạnh đó, bốn người bao gồm Thập Nhất, Mạc Lâm và nam nữ chính cũng không còn ở vị trí cũ nữa.

Sáng hôm sau, tại một gian phòng ngủ trong khách sạn, có bốn người nào đó đang nằm ngủ vất vưởng trên sàn nhà.

.

ngôn tình sủng
Cô gái với mái tóc tém là người đầu tiên thức dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại đưa tay lên xoa cái đầu có chút đau nhức của mình.

"Bộ đêm qua có ai đánh lén mình sao?" Thập Nhất nhăn mày cố nhớ lại chuyện đêm qua, "Mình cũng đâu có uống bia mà sao lại nằm ngủ dưới sàn thế này?"
Loạt xoạt… Người thứ hai có dấu hiệu thức dậy.

Thập Nhất đưa mắt nhìn qua liền bắt gặp một đôi mắt hoảng hốt.

"Mạc Lâm, sao cậu thấy tôi mà giật mình như nhìn thấy ma vậy?"
Mạc Lâm không đáp lời, bất động như bức tượng nhìn cô bằng vẻ mặt mê mang.

Sau đó, Thập Nhất thấy hắn cúi xuống nhìn đôi nam nữ đang nằm ngủ, lại nhìn xuống ngực mình rồi đột nhiên đứng phắt dậy chạy vào nhà tắm.

Một loạt hành động khiến cô hoàn toàn không hiểu gì.

Trong khi Mạc Lâm chết dí trong nhà tắm thì Giang Thiên Hạo và Vu Tiểu Ân cũng nhanh chóng thức dậy.


"Mẹ ơi, ai bảo là uống bia không cồn sẽ không say hả? Đầu tôi đau muốn chết rồi nè?" Vu Tiểu Ân ai oán, "Mà đêm qua chúng ta đi về bằng cách nào vậy? Có ai nhớ gì không?"
"Tất nhiên là đi bằng cáp treo rồi.

Tôi cũng không phải siêu nhân mà đem mấy người bay về." Thập Nhất vừa nói vừa đi đến nhà tắm gõ cửa, Mạc Lâm đã ở bên trong đấy quá lâu rồi.

Cạch… Cửa nhà tắm cuối cùng cũng mở ra, Mạc Lâm với khuôn mặt đầy nước đứng đó, rồi đột nhiên hắn ôm chầm lấy Thập Nhất.

"Sao thế?"
"Đêm qua tôi đã có một cơn ác mộng rất đáng sợ.

Thật may! Hóa ra chỉ là mơ thôi."
Thập Nhất đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Mạc Lâm, không biết mơ gì mà khiến hắn sợ hãi đến mức này.

"Làm ơn đi, mới sáng sớm thôi đấy.

Chúng tôi không muốn ăn sáng bằng cơm chó đâu."
Mạc Lâm nghe thấy lời ai oán của Giang Thiên Hạo, nhưng vẫn không buông lỏng vòng tay chút nào.

Chỉ có như vậy mới khiến lòng hắn thôi thấp thỏm, lo sợ.

Giấc mơ mà hắn đã nhìn thấy quá chân thực rồi!
Mãi sau đó dưới sự an ủi của Thập Nhất, tâm trạng của Mạc Lâm rốt cuộc cũng bình ổn trở lại.

Bốn người bắt đầu đi xuống khách sạn để dùng bữa sáng thì trông thấy rất nhiều người tập trung dưới sảnh lớn.

Không khí có vẻ khá ồn ào.

"Có chuyện gì mà xuất hiện cảnh sát vậy nhỉ?" Vu Tiểu Ân tò mò.

"Này, mấy cô cậu trẻ tuổi, hôm nay đừng có đi linh tinh ra ngoài nữa." Một người phụ nữ tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, "Nghe nói đêm qua trên đỉnh núi có vụ thảm sát cả trăm người chết.

Hiện tại cảnh sát đang phong tỏa khu vực này để điều tra rồi.

Các cô cậu tốt nhất là ở trong phòng ấy, hung thủ vẫn chưa bắt được đâu."
"Mẹ ơi…" Vu Tiểu Ân hoảng sợ ôm miệng, bất giác nhích lại gần Thập Nhất, "Mới đêm qua chúng ta còn ở trên đó về đấy.

Các cậu nói liệu chúng ta có nhìn thấy mặt hung thủ không? Rồi có bị hung thủ giết người diệt khẩu không?"

Giang Thiên Hạo mặc dù cũng hoảng sợ không kém, nhưng vẫn phải bật cười vì suy nghĩ của Vu Tiểu Ân.

"Cậu xem phim nhiều quá rồi đó.

Đêm qua chúng ta say bất tỉnh nhân sự, hung thủ mà muốn giết thì giết từ lâu rồi."
Thập Nhất đối với tin tức này không quan tâm hay có ý kiến gì, chỉ là khi nhìn qua Mạc Lâm, cô thấy gương mặt hắn đã cắt không còn chút máu.

Nghĩ rằng hắn đang bị vụ thảm sát này dọa sợ, Thập Nhất nắm tay trần an: "Hung thủ sẽ sớm bị bắt thôi.

Ở đây khắp nơi đều có camera mà.

Đừng lo lắng."
Mạc Lâm nhìn cô bằng đôi mắt không rõ cảm xúc, hắn cố gắng kéo kéo khóe miệng: "Vậy sao?"
Suốt buổi ăn sáng sau đó, đầu óc Mạc Lâm cứ như người trên mây vậy, hắn suýt nữa đã bỏ thêm xì dầu vào cháo, bỏ muối vào sữa, cũng may là Thập Nhất đều kịp thời ngăn cản mấy hành động ngu ngốc đó lại.

"Mạc Lâm, không cần để ý những chuyện khác.

Có tôi ở bên cạnh, cậu chắc chắn an toàn.

Tôi sẽ bảo vệ cậu.

Được chứ?"
"Tôi… biết rồi."
Mạc Lâm khẽ cụp mắt xuống, cầm thìa lên bắt đầu dùng bữa.

Lúc này Thập Nhất mới để ý thấy chiếc nhẫn trên tay hắn có một vết xước, là chiếc nhẫn mà cô đã tặng cho hắn.

"Cái này bị xước từ bao giờ vậy?"
Mạc Lâm hơi ngẩn người ra chút, sau đó hắn lúng túng giải thích: "Xin lỗi… chắc do tôi không cẩn thận nên bị va đập vào đâu đó rồi."
Hắn như muốn giấu bàn tay đi nhưng Thập Nhất đã nhanh tay hơn nắm lấy rồi ngắm nghía: "Nguyên liệu làm nhẫn tôi chọn toàn hàng hiếm, khó vỡ không đấy.

Phải đập mạnh thế nào mới có vết xước này vậy? Tay cậu không sao chứ?"
Đối diện với sự quan tâm ấy, Mạc Lâm lắc nhẹ cánh tay cho cô thấy rằng nó vẫn rất khỏe.

Trên môi hắn nở một nụ cười nhẹ: "Không sao, không còn đau nữa rồi.".