"Tử Khanh, về binh quyền mà Liễu tướng quân đưa cho con-"
Chưa đợi hoàng thượng nói hết câu, Chính Tử Khanh đã lập tức quỳ sụp xuống, hai tay dâng lên một tấm thẻ bài màu vàng, đây chính là lệnh điều binh, thứ có thể triệu tập hàng vạn quân lính.

"Phụ hoàng, nhi thần biết mình không đủ khả năng để điều khiển một quân đội lớn như vậy.

Nhi thần nguyện ý dâng lên cho phụ hoàng.

Đưa cho người thích hợp hơn thống lĩnh binh sĩ đi đến biên cương.

Con sẵn sàng phò trợ người đó để cùng chống lại quân Lương bảo vệ lãnh thổ vương triều ta."
Hoàng thượng đã rất tức giận vì Liễu tướng quân tự ý trao lại binh quyền cho tứ hoàng tử trước một bước như vậy.

Nhưng thái độ của hắn lúc này lại rất thành khẩn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm hướng về ông.

Sự biết điều đó phần nào khiến ông nguôi giận.

Bây giờ dù muốn hoàng thượng cũng không thể nhận lại binh quyền khi mà Liễu tướng quân chỉ vừa trao lại cho Hiền Tế của mình.

"Thời gian này trẫm rất tin tưởng con.

Liễu tướng quân chắc chắn cũng như vậy.

Khanh Nhi.

Trẫm ra lệnh cho con cùng với Tần tướng quân, ngày mai lập tức lên đường đi biên cương phía nam.

Nhất định phải mang tin tức chiến thắng trở về.


Vị trí thái tử trẫm để dành cho con."
Chính Tử Khanh nhận lệnh lui ra, trong tay nắm chắc lệnh điều binh.

Phụ hoàng nghĩ rằng hắn ngốc sao?
Ha… Đợi hắn trở về, hai tay dâng lên binh quyền để đổi lại cái ghế thái tử không biết có thể bị phế truất khi nào sao?
Chính Tử Khanh phất áo rời đi, hắn nhớ kỹ câu nói dặn dò của thiếu nữ khi ấy:
"Hoàng tử, trong thời gian hai năm ở chiến trường, người nhất định phải nắm giữ được lòng quân."
Hắn chưa bao giờ muốn ngồi vào vị trí thái tử, vị trí mà phải nhận lấy quyền lợi do ông ta ban tặng.

Thứ hắn muốn là tự mình cướp lấy ngai vàng của ông ta.


Cuộc chiến với quân Lương đã diễn ra suốt một năm, Thập Nhất thời gian đầu còn nhận được tin tức của Chính Tử Khanh nhưng đã gần nửa năm rồi không còn nhận được thư của hắn.

[Ký chủ, sao cô không cùng nam chính đi chiến trường giúp đỡ hắn?]
[Hắn là nam chính mà, sẽ thắng thôi.]
Không có Thái Khang, mọi chuyện sẽ diễn biến giống như cốt truyện gốc.

Hắn không chỉ thắng trận mà còn được thế thẳng tiến tấn công Lương Hạ rồi quay về trong vinh quang, hân hoan chào đón của toàn bộ dân chúng.

Thập Nhất cầm trên tay lá thư của Lập Thiên gửi đến, báo về tình hình sức khỏe hoàng thượng dạo này đã có chút yếu đi.

Ngọc Sa mà ông ta sử dụng hàng tháng đó cũng không phải chỉ là một thứ đồ tẩm bổ đơn thuần.

Dùng một tháng, hai tháng hay một năm đều sẽ không nhận ra điều gì… nhưng hai năm, ba năm liền sẽ có vấn đề xảy ra.

Sức khỏe sẽ từ từ sụt giảm mà đến bản thân ông ta cũng không nhận ra.

Đủ để cho không một ai nghi ngờ về nó.

Một khi đã dùng đến năm thứ tư mà lại đột nhiên không dùng nữa, trí tuệ người đó liền sẽ trở nên trì trệ, thiếu minh mẫn.

Tất cả đều là những biểu hiện của tuổi già.

Ngọc Sa vốn không phải thuốc độc, nhưng cái gì dùng quá nhiều thì đều không còn tốt.

Ván này ông ta có thua cũng là do không quản lý nổi cái thân dưới.

Lại một năm nữa trôi qua, tin tức biên cương phía nam thắng trận đã đến hoàng cung.

Quân Lương đầu hàng, đồng ý trở thành thuộc địa, hàng năm chấp nhận tiến cống.

Danh tiếng của Chính Tử Khanh vang xa đến già trẻ lớn bé nhà nhà đều biết.

"Khụ… khụ…"
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng nghe thị vệ bẩm báo với sắc mặt nhợt nhạt và uể oải.

"Được rồi.

Lui ra đi."

Thừa tướng nhìn thấy sức khỏe hoàng thượng thì rất lo lắng:
"Bẩm hoàng thượng, Dạo này trông người xuống sắc quá, không biết thái y đã chẩn đoán thế nào?"
"Haizz… con người dù thế nào cũng không tránh được bệnh tuổi già."
"Xin hoàng thượng đừng nói vậy, người mới qua ngũ tuần, còn phải khỏe mạnh đến trăm tuổi."
"Khụ… khụ… Tứ hoàng tử chuẩn bị khải hoàn về kinh.

Ngươi hãy thay ta sắp xếp việc chào đón thật long trọng.

Có lẽ ta cần đi nghỉ một chút."
Bóng dáng Lập Thiên bước ra từ tẩm cung của hoàng thượng, bên cạnh hắn là nữ nhân xinh đẹp Liễu quý phi.

Gương mặt mỹ nhân lộ rõ vẻ không vui, cho đến khi vào tới tư phòng liền tức giận đẩy đổ đồ vật.

"Lão già chết tiệt, ông ta thật sự muốn để chức thái tử đó cho Chính Tử Khanh hay sao?"
Lập Thiên nhìn thấy mẫu phi tức giận cũng không tỏ thái độ gì.

Điều này càng khiến cho Liễu quý phi phẫn nộ.

"Thiên Nhi, con còn có thể dửng dưng như vậy? Bây giờ Liễu gia đã không còn binh quyền, con nghĩ mình vẫn có thể ung dung tự tại như trước đây sao?"
Khóe môi Lập Thiên khẽ cong lên:
"Mẫu phi, người thật sự cho rằng cuộc sống trước đây của con là ung dung tự tại sao?"
Liễu quý phi cứng đờ mặt, trước nay bà chưa bao giờ nhìn thấy thái độ này ở nhi tử của mình.

"Chuyện này còn không phải vì phụ hoàng con sao? Ta và thúc phụ của con phải cố gắng lắm mới có thể giúp con an toàn lớn lên.

Còn con thì làm gì? Suốt ngày ăn chơi đàn đúm với tên Chính Tử Khanh, hưởng phụ sủng ái giả tạo đó."
"Mẫu phi, cả người và phụ hoàng thì có gì khác nhau chứ? Người nói là người bảo vệ con? Thúc phụ bảo vệ con? Sai rồi… các người chỉ bảo vệ Liễu gia, bảo vệ quyền lực của các người.

Vì các người, nam nhân phải sống như nữ nhân, con người phải sống như con rối.

Các người có bao giờ hỏi xem thứ mà chúng ta muốn là gì?"
Đó là những điều đã chất chứa trong lòng Lập Thiên suốt bao nhiêu năm qua.

Cả hắn và Liễu Yên chưa bao giờ được sống thật với chính mình, đều chỉ bởi vì những tham vọng ấy.

"Chính Lập Thiên!!! Ngươi vốn dĩ không giống với những người khác.


Ngươi là hoàng tử, sinh ra đã ở trên đỉnh, hưởng thụ những quyền lợi mà người khác không với tới.

Vậy thì ngươi cũng phải trả một cái giá lớn hơn người khác."
"Mẫu phi à, ta đâu có lựa chọn được nơi mình sinh ra? Trước khi sinh ra người có hỏi ý kiến ta sao? Người tự ý sinh cũng tự ý quyết định tương lai của ta cơ mà?"
Lập Thiên lại cười, một nụ cười mang theo nỗi xót xa:
"Người nói đúng, ở trên cao, hưởng thụ những thứ cao sang lấp lánh hơn nên phải trả một cái giá đắt hơn.

Vì vậy nên người biết không? Con vẫn luôn cố gắng trèo xuống từ cái đỉnh cao chót vót ấy."
Cái đỉnh mà chỉ cần sảy chân một chút liền thịt nát xương tan.

Hắn cứ vậy bước đi, lướt qua nữ nhân đang trợn mắt nhìn hắn như không tưởng tượng nổi.

Lập Thiên rời khỏi hoàng cung đi đến Thần Tiên lâu, bên tai là tiếng người kể chuyện về thành tích hào hùng của tứ hoàng tử Chính Tử Khanh.

Một thiếu nữ với gương mặt nhợt nhạt trắng bệch ngồi xuống đối diện hắn, cầm lên chum rượu rót vào chén.

"Biểu tỷ, người bệnh sắp chết mà đi uống rượu như vậy cũng được sao?"
Liễu Yên sắc thái ốm yếu khẽ liếc hắn một cái:
"Trước khi chết cũng muốn một lần uống rượu với ngươi trong hình hài này."
...!
Tại Hà Châu lúc này, có bóng dáng thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, mái tóc buộc cao phất phơ trong gió, khí chất khảng khái oai hùng tỏa ra từ nàng như không hề thua kém nam nhi.

"Ngô Cai, mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Đã xong."
"Vậy thì… Xuất phát!!!"
Cùng với hiệu lệnh của Thập Nhất là hàng triệu quân lính theo sau cưỡi ngựa thẳng tiến về kinh thành..