Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

“Cô đứng ở chỗ này, không được tới đây, cũng không được nhìn!”

Giang Dịch chỉ vào một vị trí, ra lệnh cho Hoa Vụ không được tới gần.

“Ai thèm nhìn.” Nếu không phải lo lắng rằng đại bảo bối như anh biến mất, làm việc không dễ dàng, tôi sẽ không đến!

Hoa Vụ quay lưng lại, cầm dao bổ dưa bắt đầu gọt cây non bên cạnh.

Giang Dịch đi ra một khoảng cách, đứng ở phía sau bụi rậm, xác định Hoa Vụ ở bên kia nhìn không thấy.

Trong rừng cây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Hoa Vụ ở phía sau ‘rắc rắc’ gọt cây non.

Có thanh âm này ở đây, trong rừng cây nhỏ âm u hình như cũng không đáng sợ như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, âm thanh đột nhiên dừng lại.

Yên tĩnh —

“Thời tiểu thư?”

Không có ai trả lời.

Giang Dịch nhanh chóng đi ra từ phía sau bụi cây, vừa rồi nơi Hoa Vụ đứng, chỉ còn lại lá xanh của nhánh cây rơi đầy đất, làm gì còn người nào ở đó.  

“……”

Hắn vẫn chưa chạy, cô ấy đã chạy trước?

Xoẹt –

“Thời tiểu thư?”

Xào xạc –

“Thời tiểu thư…”

Đáy lòng Giang Dịch dâng lên vài phần cảm giác nguy hiểm.

Hắn bắt đầu lùi lại và chuẩn bị quay trở lại đường bên kia.

Nhưng vào lúc này, trong bụi cây nhào ra một con zoombie.

Tốc độ của zoombie cực nhanh, Giang Dịch chưa chạy được hai bước đã bị zoombie đánh ngã.

Nửa cái đầu của zoombie đã không còn, mùi hôi thối ập vào mặt.

Giang Dịch kéo còng tay ra, zoombie cắn một cái vào dây xích bên trên còng tay. Dây xích không đủ dài, Giang Dịch không có cách nào quấn lên đầu zoombie, chỉ có thể dùng sức đẩy nó ra ngoài.

Món ăn hoang dã mê người ở trước mắt mà không ăn được, zoombie rất tức giận, phát ra tiếng rống giận từ trong cổ họng.

Ý đồ dọa Giang Dịch, để cho hắn phối hợp.

Giang Dịch dùng hết toàn lực đẩy zoombie ra, đứng lên còn chưa chạy được hai bước, lại bị zoombie bắt lấy mắt cá chân.

Giây tiếp theo, bụp một tiếng ngã xuống mặt đất.

Mà zoombie nắm lấy chân hắn liền muốn đưa vào miệng.

Xoẹt –

Khuôn mặt dữ tợn của zoombie đột nhiên an tĩnh lại, một con dao bổ dưa chặt ngang đầu zoombie.

Zoombie rất nhanh hoàn toàn mất đi động tĩnh, đè lên đùi Giang Dịch.

Giang Dịch nhanh chóng đá văng nó ra, vội vàng đứng dậy.

Hoa Vụ đi đến từ phía bên kia: “Nhìn đi, tôi đã nói anh cần tôi bảo vệ đúng chưa?”

Giang Dịch đen mặt lại.

Người bảo vệ của hắn mà đột nhiên biến mất?

Ai dám để cho cô bảo vệ chứ!!

Nếu không phải tay bị còng tay, hắn cũng không đến mức chật vật như vậy.

“Cô đi làm gì vậy?”

Hoa Vụ nhấc con thỏ bốn chân đang đạp loạn ở trong tay: “Bắt thỏ, đáng yêu không?”

“…” Đáng yêu cái quỷ!

Giang Dịch quay đầu đi ra ngoài.

Hoa Vụ xách con thỏ lên tới đuổi theo, “Vừa rồi tôi mới cứu anh, anh không nói cảm ơn sao?”

Giang Dịch: “…”

Hắn nói cái rắm!

Hoa Vụ: “Sao anh lại bất lịch sự như vậy?”

Giang Dịch: “…”

Hắn đối với biến thái bất lịch sự thì làm sao!!

Hoa Vụ: “Buổi tối không cho anh ăn thỏ!”

Giang Dịch: “…”

Ai mà thèm ăn!!

(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)

……

……

Hoa Vụ trở về cùng Giang Dịch, đám Mạch ca bọn họ đã vơ vét xong vật tư, đang tìm bọn họ khắp nơi.

Giang Dịch nhìn cũng không thèm nhìn những người khác, đen mặt đi lên xe, cũng mạnh mẽ đóng lại cửa xe.

Mọi người: “…”

Tù nhân tính khí lớn như vậy sao?

Mạch ca đầu đầy nước mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Vụ: “Cô làm gì cậu ta vậy?”

Hoa Vụ đẩy kính vốn không tồn tại: “Tôi có thể làm gì anh ta, tôi là một người lương thiện như vậy.”

“Hai chữ lương thiện này cô có biết viết như thế nào không?” Khóe miệng Mạch ca run rẩy, nếu cô lương thiện, trên thế giới này sẽ không có người lương thiện!  

“Biết chứ. Tôi không có mù chữ.” Hoa Vụ trả lời nghiêm túc, còn hỏi ngược lại bọn họ: “Các anh sẽ không chứ?”

“……”

Ha hả.

Trọng điểm là mù chữ sao?

Mạch ca hít sâu một hơi, nói tình hình đoàn xe phía trước cho cô: “Đoàn xe phía trước hẳn là một đội cứu hộ, có thể gặp phải zoombie tập kích…”

Trong đoàn xe ngược lại có không ít thứ, vật tư cùng vũ khí đều có.

Nhìn hiện trường có thể thấy từ vụ tấn công đến nay cũng trôi qua không lâu lắm.

Sau khi vơ vét vật tư xong, họ nghĩ ra một vấn đề khác: “Đoàn xe đã phá hỏng đường, bây giờ chúng ta cũng không thể vượt qua được.”

Hoa Vụ nói, “Vậy thì đi đường vòng thôi.”

“Tôi đã nhìn bản đồ, nếu đi đường vòng thì phải quay về 30 kilomet, từ đường trong thị trấn vòng về quốc lộ. Nhưng mà, nhiều con đường phải đi qua các làng và thị trấn, rất nguy hiểm.”

Đường vòng có nguy hiểm của đường vòng.

Không đi đường vòng thì chỉ có thể vứt xe.

Nhưng bọn họ nhiều vật tư, vũ khí, đạn dược như vậy… Dựa vào hai chân khiêng đi, không quá thực tế.

Hoa Vụ: “Vậy thì chọn cái này, có gì mà phải rối rắm.”

Mạch ca: “Tôi là lo lắng bên kia nguy hiểm…”

Người ở trong làng và thị trấn, cũng không ít…

Muốn đi qua những thôn trấn này, cái này cùng với đi xông pha đầm rồng hang hổ cũng không có gì khác nhau.

Hoa Vụ an ủi hắn: “Không sao đâu, chúng ta càng nguy hiểm hơn, phải tin vào chính mình.”

Mạch ca: “…”

Nói hay lắm, có đạo lý!

Mạch ca lo lắng ở gần đoàn xe không an toàn, cho nên trước tiên lùi lại một đoạn đường, tìm một chỗ thích hợp để qua đêm.

Con thỏ bị Hoa Vụ bắt đã trở thành bữa ăn tối nay.

Hoa Vụ là người nói lời giữ lời, nói không cho Giang Dịch ăn thì đúng là không cho hắn ăn.

Mạch ca ngược lại không có nhỏ mọn như vậy, chia cho Giang Dịch một chút thịt.

Tốt xấu gì cũng là bác sĩ của bọn họ…

Nhưng Giang Dịch căn bản không ăn.

Mạch ca trở về với thịt thỏ, hỏi Hoa Vụ ở bên đống lửa: “Cô thật sự không làm gì cậu ta trong rừng cây?”

” Với thân thể nhỏ bé này của tôi, có thể làm gì anh ta?” Hoa Vụ không nói nên lời.

“…” Mạch ca nhịn xuống nhưng không nhịn được: “Cô muốn làm gì cậu ta cũng đều có thể. “

“……”

Tôi là loại người này sao?

Hoa Vụ ăn no uống đủ, ôm bình giữ nhiệt không biết lấy từ đâu ra, trở về xe việt dã.

Giang Dịch hai khoang tay trước ngực, còng tay bị ống tay áo hắn ngăn trở, nhìn không thấy, cả người nhìn qua có chút âm trầm.

Cô vừa lên, liền đối diện với tầm mắt Giang Dịch.

Hoa Vụ liếc mắt nhìn, trực tiếp nằm xuống bên cạnh ngủ.

Giang Dịch: “…”

……

……

Làng Bạch Song.

Trong nhà máy ở đầu làng, có rất nhiều người sống sót bên trong. Những người đàn ông trẻ và mạnh mẽ chiếm đa số, già thì ít hơn.

Mọi người tụm năm tụm ba, tụ tập cùng một chỗ, đề phòng lẫn nhau.

“Đám người Tiêu đội trưởng sao còn chưa trở về? Có người nhỏ giọng nói chuyện, “Đã được một ngày một đêm…”

“Bọn họ sẽ không bỏ đi, bỏ chúng ta ở lại nơi này chứ?”

“Không có khả năng… họ là người của đội cứu hộ.”

“Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, xe cũng không còn, bọn họ làm sao dẫn chúng ta đi?”

Trong khi mọi người lo lắng rằng những người của đội cứu hộ đã bỏ lại họ và rời đi thì những người khác nhìn thấy một chiếc xe bên ngoài nhà máy.

“Có một chiếc xe đến!” Là đám người Tiêu đội trưởng!”

Trong ánh hoàng hôn, một vài chiếc xe từ xa đi đến.

Ngay lập tức có người mở cửa nhà máy, năm chiếc xe nhanh chóng đi vào từ bên ngoài và dừng lại ở bãi đất trống của nhà máy.

Ba chiếc xe phía trước thì họ biết, nhưng hai chiếc xe phía sau…

Tiêu Tranh đi xuống từ chiếc xe đầu tiên, những người còn lại lục tục xuống xe.

Mọi người lập tức phát hiện người của Tiêu Tranh, thiếu mất phân nửa, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì, bầu không khí ngưng trọng.

Mà hai chiếc xe phía sau, cũng có người lục tục đi xuống.

Đám người này cao lớn thô kệch, dáng người kia, cơ bắp kia giống như những võ sĩ quyền anh, cả người lộ ra một cỗ hung hãn, đứng ở đó đều khiến mọi người rụt rè.

“Tiêu ca.”

Trong số những người sống sót, có một nữ sinh chen chúc ở phía trước, đi tới trước mặt Tiêu Tranh.

Bộ dạng nữ sinh đoan chính xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan sạch sẽ, cùng đám người sống sót bẩn thỉu phía sau đã sắp không nhìn ra ngũ quan hình thành đối lập rõ ràng.

— Ngắm hoa trong sương —