Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

“Thư của thái tử phi?” Thái tử điện hạ lặp lại một lần, nghe không ra có ý gì, nhưng một giây sau giọng hắn liền lạnh xuống: “Nàng ta còn chưa có tiến vào Đông Cung đâu.”

Thuộc hạ lập tức đổi giọng: “Thư của Tần tiểu thư.”

Thái tử điện hạ ném thức ăn trong tay xuống, cầm lấy khăn tay sạch sẽ được tỳ nữ đưa tới, lau tay, ý bảo cấp dưới đưa thư cho.

Người nhận thư không biết trong phong thư kia viết cái gì, thế nhưng lại có thể làm cho thái tử điện hạ không có ý định đi đón dâu, khởi hành đi đón dâu…… kỳ quái!

Nào có nửa đường đi đón dâu…

Người nhận thư không dám hỏi, cũng không dám nói.

……

……

Đội rước dâu.

May cho Hoa Vụ là nơi này có tập tục đi diễu phố.

Cả đội ngũ đi rất chậm chạp…… còn một thời gian nữa mới đến lúc màn kịch bắt đầu, cô vẫn còn thời gian.

Hy vọng vị thái tử điện hạ kia hiểu chuyện chút.

…… Bằng không thì đành phải bắt hắn hiến tế xung công trạng.

Hoa Vụ ở trong kiệu mềm mại bị lắc đến buồn ngủ, trước mắt đã cách sân khấu Lương Như Sương chuẩn bị cho cô càng ngày càng gần mà vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì.

Nữ chính quả nhiên đều có thiết lập tự lập tự cường…

Hoa Vụ rất khó chịu xốc khăn hỉ lên, bắt đầu giật các hạt châu vàng ở trên hỉ phục.

May mà y phục này có rất rất nhiều hạt châu vàng.

Hoa Vụ lén lén gọi người ở bốn phía kiệu đến, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ đem hạt châu vàng phát ra, dặn dò bọn họ nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải nhớ bảo vệ nàng thật kỹ, nếu không sẽ chém đầu của họ.

Nàng gả vào Đông Cung chính là thái tử phi.

Chém mấy người hạ nhân không bảo vệ được chủ nhân cũng không quá đáng đi?

Chờ làm xong những chuyện đó, Hoa Vụ rút cái trâm cài thứ hai ra, thử một chút độ sắc bén ở trên đầu ngón tay rồi nắm ở trong tay quơ quơ.

Đã có vũ khí.

Mặc dù đã lôi kéo được đội ngũ bảo vệ tạm thời nhưng cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào bọn họ….. nhưng cũng tốt hơn là không có gì chứ?

Tiếp theo, phải xem ai may mắn như vậy.

Có thể trong ngày đại hỉ này, thêm niềm vui cho nàng.

Hoa Vụ nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu chờ đợi.

Tiếng ồn ào của dân chúng bốn phía rất nhanh truyền vào kiệu hoa, thỉnh thoảng còn có một tiếng thét chói tai.

Kiệu hoa xóc nảy vài cái, ầm ầm rơi xuống đất.

Hoa Vụ mở mắt ra, chơi đùa trâm vàng trong tay, ánh mắt dừng trên rèm kiệu thêu đầy thụy thú, khóe môi như có như không nhếch lên một nụ cười.

Nếu có người ở trong kiệu hoa thì chắc là sẽ bị nụ cười này của nàng dọa cho sợ hãi.

Tiếng ồn ào và tiếng hét bên ngoài càng lúc càng lớn, hơn nữa càng ngày càng gần kiệu hoa của cô.

Rầm –

Không biết có thứ gì đập vào kiệu hoa.

Chiếc kiệu chấn động nhẹ một cái.

“Các ngươi làm cái gì?”

“Mau kéo bọn họ ra… kéo ra! Đừng lại đây, đám người điên này, bảo vệ thái tử phi!!”

“A…”

“Điên rồi! Bọn chúng điên rồi!”

Tiếng hét của hỉ bà cùng đoàn tùy tùng vang lên bên ngoài kiệu hoa.

Có lẽ là uy hiếp của Hoa Vụ có hiệu quả, đội ngũ bảo vệ tạm thời cũng coi như tận tâm, không lập tức để cho người bên ngoài xông vào.

Nhưng bảo vệ tạm thời không kéo dài quá lâu và nhanh chóng chết.

Xoạt –

Màn chắn của kiệu hoa bị kéo ra.

Hoa Vụ ngước mắt lên liền nhìn thấy người xốc mành kiệu hoa lên.

Quần áo bẩn thỉu, đầu đen sì, mặt dơ bẩn, mùi hôi thối đập vào mặt.

Tên ăn mày cười quái dị một tiếng, đưa tay muốn kéo Hoa Vụ ra ngoài.

Tân nương tử bên trong kiệu hoa cũng không hét lên giống như tên ăn mày nghĩ, thậm chí còn không sợ hãi mà ngược lại nhếch khóe môi lên, học hắn cười.

Tên ăn mày đáy lòng hơi hoảng một chút, dự cảm không tốt xông đến.

Nhưng gã ta đã không thể rút tay mình lại.

Phốc ——

Âm thanh của vũ khí sắc nhọn đâm vào da thịt khiến cho nụ cười hèn mọn trên khuôn mặt của gã ăn mày nhanh chóng chuyển thành đau đớn.

Gã ăn mày ngẩng đầu đối đầu với thiếu nữ mặc hỉ phục màu đỏ thẫm trong kiệu hoa, hơi nghiêng đầu, khóe môi thoáng qua một nụ cười kỳ quái dần trở thành một nụ cười rạng rỡ.

Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ khẽ mở ra, “Ngày đại hỉ, tay không đến không tặng quà là không được lịch sự nhỉ?”

Gã ăn mày: “…”

Tặng quà gì chứ? Ai muốn tặng quà hả!

Thiếu nữ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Nếu ngươi đã không mang theo, vậy để ta tự lấy đi.”

……

……

Trên đường phố hỗn loạn, đột nhiên có ăn mày lao ra làm rối loạn cả đội ngũ rước dâu.

Dựa theo quy củ, đội ngũ đón dâu của tthái tử điện hạ, có hộ vệ của Đông Cung hộ tống, Tần phủ không thể phái người hộ tống.

Nhưng Thái tử điện hạ cũng không tự mình đến.

Đội hộ vệ của Đông Cung đương nhiên cũng không tới.

Cả đội ngũ, chỉ là đội ngũ đón dâu bình thường.

Cho nên lúc này đối mặt với những gã ăn mày ngang ngược này, đội ngũ đón dâu nhanh chóng loạn thành một đoàn.

Dân chúng sợ rước họa vào thân, nhao nhao thét chói tai rời xa.

Xa xa có tiếng vó ngựa phóng nhanh đến.

Thái tử điện hạ chạy tới hiện trường, lần đầu tiên nhìn thấy chính là thái tử phi của hắn đang rút trâm cài từ trên người một tên ăn mày ra, trâm vàng nhuộm máu, từng giọt máu nhỏ xuống.

Nàng đưa tay đẩy gã ăn mày về phía sau.

Gã ăn mày kia chậm rãi ngã xuống đất, đôi mắt đục ngầu mở to, dường như không tin mình cứ như vậy mà chết.

Nữ tử ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua đám người hỗn loạn, giữa không trung đụng phải ánh mắt của hắn.

Hình như nữ tử không còn sức để chống đỡ nữa, ngã ngồi vào trong kiệu hoa.

Tầng tầng lớp lớp hỉ phục khiến cho nàng nhìn qua phá lệ nhỏ bé, yếu đuối.

Nhưng mà trong tay nàng còn cầm trâm cài nhuộm máu…

Hai người nhìn nhau cũng chỉ vài giây, thái tử điện hạ phân phó người nhận thư dừng lại: “Bắt lấy bọn họ.”

Đội hộ vệ của thái tử điện hạ vừa đến, đám ăn mày này thấy tình huống không đúng, lúc này chạy trốn đến ngõ nhỏ bốn phía.

Bọn họ lựa chọn ở chỗ này động thủ, cũng là bởi vì con đường này thông suốt.

Những con hẻm xung quanh đan xen nhau.

Khi chạy vào bên trong, người không quen thuộc sẽ bị lạc.

Nhưng mà đội hộ vệ của thái tử điện hạ cũng không phải ăn chay, bọn chúng chỉ trốn thoát được một ít, đại đa số rất nhanh đã bị bắt lại, áp giải tới trước mặt thái tử điện hạ.

Thanh niên tuấn mỹ mặc hỉ phục, cưỡi bạch mã cao lớn, giữa hai hàng lông mày nhiễm vẻ u ám nhàn nhạt, khiến cho cả người hắn nhìn qua đều không có nửa điểm vui mừng của người sắp tiến hành hôn lễ.

Đôi con ngươi đen nhánh kia, như hồ băng bị nhuộm mực, lộ ra từng đợt cảm giác lạnh lẽo.

Chạm vào tầm mắt của hắn, có loại cảm giác lạnh lẽo không rét mà run.

Môi mỏng của thái tử điện hạ khẽ mở, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang vọng trên đường dài yên tĩnh, “Hôm nay là đại hôn của bổn cung, lá gan của các ngươi cũng thật lớn.”

Đám ăn mày bị hộ vệ đội đè trên mặt đất run rẩy, muốn xin tha, nhưng mà hộ vệ đội căn bản không cho bọn họ cơ hội này.

Thái tử điện hạ hiển nhiên cũng không có kiên nhẫn gì, cũng không muốn biết mục đích thật sự của đám người này, trực tiếp hạ lệnh: “Giết đi.”

Người nhận thư cẩn thận nhắc nhở: “Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỉ, có phải là…”

Thái tử điện hạ: “Ngày đại hỉ, thấy đỏ chính là thêm hỉ, có gì không thể?”

Người nhận thư: “…” Ngài đúng thật là cái gì cũng nói được.

Người nhận thư biết mình chắc chắn không khuyên được vị chủ tử này.

Ngay khi hắn chuẩn bị để cho hộ vệ đội động thủ, kiệu hoa bên kia truyền đến âm thanh thanh thúy của nử tử, “Thái tử điện hạ, có thể nghe ta nói một câu hay không?”

Thái tử điện hạ nhìn về phía người ngồi trong kniều.

Người nhận thư còn tưởng rằng thái tử điện hạ sẽ trào phúng vị Tần thị tiểu thư sắp trở thành thái tử phi này.

Ai biết Thái tử điện hạ nhìn kỹ nàng một lát, thế mà cất bước đi tới bên kia.

Nam tử đứng trước kiệu hoa, dáng người thon dài thẳng tắp, khí chất cao quý ngạo mạn khiến cho cảm giác áp bách chật chội của kiệu hoa được tăng lên.

Hoa Vụ ngồi ở bên trong kiệu hoa, ngồi yên không động đậy.

Trên mặt trang điểm tinh xảo, không hề bởi vì thi thể mặt trên mặt đất kia mà trở nên trắng bệch, thậm chí còn không có nửa điểm sợ hãi.

Thi thể bên ngoài kiệu hoa cùng nữ tử như châu như ngọc ở bên trong tạo nên hình ảnh cực kỳ chấn động.

====