Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Thái tử và Cẩn Vương cùng xử lý việc buôn muối, mọi người cũng không xem trọng mấy…… chính xác là không xem trọng thái tử.

Với tính tình của hắn, mấy người buôn muối chắc chỉ cần nói hai câu là đã phát cáu, sau đó hắn sẽ chém người, dẫn đến mấy muối thương đó kháng nghị.

Tất cả người theo phe Cẩn Vương đều nghĩ vậy.

Bọn họ nghĩ nếu Cẩn Vương phụ trách giúp đỡ thái tử thì trước tiên đừng làm gì cả.

Chờ bên phía thái tử xảy ra sai sót thì tới sửa chữa là được.

Tất cả mọi người đều đang chờ để xem thái tử mất mặt.

Thái tử cũng không để mọi người phải thất vọng, mới được mấy ngày đã đắc tội hết một lượt các nhà muối thương, điều kiện hắn đưa ra quá khó khăn, không ai chịu đồng ý.

Những muối thương đó to gan như vậy là bởi vì ỷ vào việc hội trưởng thương hội đã từng giúp hoàng đế không ít lần trong quá trình thành lập tân triều.

Hoàng đế không muốn dùng bạo lực để giải quyết việc này.

Vậy thì người ngoài sẽ thấy hắn tá ma giết lừa*, để lại danh tiếng không tốt.

*Tá ma giết lừa (卸磨杀驴): Giết con lừa khi mài xong (thành ngữ văn học) nghĩa là loại bỏ ai đó khi đã không còn tác dụng. Gần gần như câu ‘ăn cháo đá bát’.

Sau thất bại của lần thương thảo đầu tiên, Tông Ngô lựa chọn sử dụng cách cứng rắn hơn, thẳng tay bắt một nhóm người, rất nhanh đã làm bùng phát sự kháng nghị.

Hoàng đế nghe được việc hắn làm, gọi hắn tiến cung rồi mắng một trận, nói hắn không có năng lực thì đừng làm nữa, mất mặt.

……

……

Bên ngoài loạn như cào cào.

Chính chủ lại bình tĩnh ngồi trong Đông Cung.

Tông Ngô ngồi vào phía đối diện Hoa Vụ, có chút không yên tâm, “Ngươi chắc chắn muốn ta chắp tay nhường lại việc này?”

Hoa Vụ cầm chén trà, uống một ngụm nhỏ, “Điện hạ, tiếc con non thì không bắt được sói.”

“Vậy lúc đầu sao phải dùng mọi cách để lấy được?” Tông Ngô hừ lạnh, tự rót cho mình một chén trà.

“Khụ……”

Tông Ngô bị sặc, nhìn cái chén, lại nhìn cái ấm….. “Tại sao trong này lại là rượu?”

Hoa Vụ chạm vào ấm trà, “Đây là một cái ấm trà thần kỳ, trong lòng nghĩ đến cái gì sẽ uống được cái đó.”

“Đánh rắm!”

“Điện hạ, người làm công tác văn hóa không nói những lời thô tục.”

“…..”

……

……

Việc ấm trà rất nhanh đã được bỏ qua, Hoa Vụ nói tiếp đề tài trước đó, “Nếu ngươi trực tiếp không thèm cạnh tranh, vậy không phải là khiến người khác nghi ngờ sao? Mọi người cảm thấy ngươi không làm được chuyện này, chúng ta liền thuận theo ý bọn họ, để Cẩn Vương tiếp nhận.”

“……”

Dường như Tông Ngô đã nhận ra điều gì đó: “Ngươi muốn để cho Cẩn Vương làm hỏng chuyện.”

“Sao lại có thể như vậy.” Khóe môi Hoa Vụ cong lên tạo thành một nụ cười: “Chúng ta phải giúp Cẩn Vương làm xong chuyện này thật đẹp, thật vẻ vang.”

“Sau đó thì?”

Hoa Vụ ngoắc ngoắc tay với Tông Ngô.

“……”

Gọi chó hả?

Thật to gan!

Tông Ngô không chịu đi qua, tổn hại thân phận thái tử của hắn, “Ở đây không có người ngoài, nói!”

“Đều là người trong cuộc?” Hoa Vụ nhìn về phía đám người Sa Ngọc và Ô Hòa, Kiểm Sách, “Điện hạ, người không ngại nhiều người như vậy……”

Tông Ngô suýt nữa thì đập nát cái bàn, “Ngươi đừng có nổi điên.”

“Sau đó…..” Hoa Vụ đẩy chén trà trên bàn xuống đất, khóe môi hơi cong, “Làm hắn ngã tan xương nát thịt.”

Tông Ngô: “……”

Ô Hòa x Kiểm Sách x Sa Ngọc: “……”

Thái tử phi cười biến thái quá rồi!

Có lẽ bản thân Tông Ngô cũng biến thái nên tiếp thu rất dễ dàng, “Ngã thế nào?”

Hoa Vụ móc từ trong tay áo ra một cuộn giấy, ném lên bàn, “Đều viết trong này.”

Trước đó Tông Ngô đã phát hiện Hoa Vụ thích viết ‘kế hoạch’, ví dụ như việc hạ độc phụ hoàng hắn, nàng còn viết một cái kế hoạch gọi là ‘dưỡng sinh tống tử’.

*Dưỡng sinh tống tử (养生送死): là sự phụng dưỡng của con cái khi cha mẹ còn sống và an táng sau khi cha mẹ mất.

Tông Ngô mở cuộn giấy kia ra.

Đập vào mắt là mấy chữ rồng bay phượng múa to đùng sắp tràn ra ngoài —— thay thế muối thương.

“???”

Tông Ngô bỏ qua mấy chữ đó, nhanh chóng lật xem nội dung bên trong.

Tông Ngô xem xong thì nhìn chằm chằm vào thái tử phi của hắn một lúc, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ: “Thật may ngươi là nữ nhân.”

“Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân!”

“……” Tông Ngô cười lạnh: “Nếu ngươi là nam nhân thì không biết đã chết bao nhiêu lần.”

Hoa Vụ không phục: “Với sự thông minh tài trí của ta, chỉ có người khác chết.”

Tông Ngô: “……”

Tông Ngô cầm bản kế hoạch đứng lên chuẩn bị rời khỏi, Hoa Vụ gọi hắn lại.

“Gần đây trong cung không có việc gì chứ?”

“Ngươi nói việc gì?”

“Thập Tam hoàng đệ của ngươi.”

Nói tới chuyện này……

Tông Ngô nghĩ rằng sau tiệc trung thu, kiểu gì nàng cũng sẽ quan tâm, hỏi thăm Thập Tam hoàng tử.

Nhưng nàng chẳng làm gì cả.

Tông Ngô: “…… nghe nói là bị bệnh.”

Hoa Vụ: “Vậy ngươi đi thăm nó, đừng để cho nó bệnh chết.”

Tông Ngô nhíu máy: “Tại sao bổn cung phải đi?”

Đối với Tông Ngô, mấy vị huynh đệ tỷ muội đó hắn không ưa một ai.

Thập Tam hoàng tử lại được công chúa tiền triều sinh ra, hắn càng không muốn có quan hệ gì với nó.

“Dựa theo bối phận bên điện hạ, nó là phu đệ* của ta. Dựa theo bối phận bên ta, nó lại là cháu trai ta, về tình về lý, giữ lại mạng cho nó cũng không quá đáng chứ?”

*Phu đệ: em chồng

“……”

“Điện hạ, nó chỉ là một đứa trẻ.”

“……”

Tông Ngô hít sâu một hơi: “Bổn cung sẽ sai người tới chăm sóc.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoa Vụ nằm về trên ghế dựa, “Nó ngàn vạn lần không thể chết được.”

“……”

Không muốn nó chết tới mức đó, sao ngươi không tự đi mà quan tâm?

……

……

Hoa Vụ thật ra không muốn đối phó với Tông Kỳ.

Nhưng Tông Kỳ không chịu tự nguyện rút lui, muốn ngăn cản con đường hoàn thành công việc của nàng.

Vậy không có cách nào khác.

Nàng đành phải dũng cảm đối mặt, chấp nhận thách đấu.

Kẻ mạnh không thể chịu thua!

Sau khi Tông Ngô bắt đầu bỏ bê, phía Tông Kỳ đã nhanh chóng có tiến triển.

Tông Ngô cũng không cần làm gì nhiều, mỗi lần đều giả bộ diễn, diễn xong thì kết thúc công việc, để cho Tông Kỳ lên.

Rõ ràng hai người không cùng mục đích nhưng lại phối hợp ăn ý lạ kỳ.

Hoa Vụ gọi cái này là ‘sự ăn ý giữa huynh đệ’ nên suýt chút nữa đã bị Tông Ngô dùng khí lạnh quanh người hắn đóng băng.

Tông Ngô cho rằng mỗi ngày Hoa Vụ đều nằm trong sân của nàng, nhưng hỏi Ô Hòa với Sa Ngọc thì mới phát hiện nàng cũng có đi ra ngoài.

Chỉ là mỗi lần ra ngoài không lâu, cũng không làm việc gì đặc biệt.

Trước khi Tông Ngô phát hiện đám người dưới địa lao, hắn đã tin điều đó.

“Đây gọi là…… không làm gì đặc biệt?” Nàng sắp nhét đầy địa lao Đông Cung của hắn rồi!

Ô Hòa oan ức: “Trước kia thái tử phi cũng bắt người, ngài nói không cần báo cáo việc nhỏ này với ngài mà?”

“Mấy người này là ai?”

“Thuộc hạ không biết……” Hắn chỉ là công cụ bắt người, Hoa Vụ bảo hắn bắt ai thì hắn bắt người đó.

Tông Ngô sầm mặt đi tìm Hoa Vụ.

Hoa Vụ đang chơi cờ với Sa Ngọc……

Bên cạnh là một đám người hầu hạ, còn nhiều hơn cả các nương nương trong cung.

Thấy hắn tới, thái tử phi của hắn cũng không đứng dậy, mà là vẫy tay với hắn, “Điện hạ, chơi cờ không?”. Truyện Xuyên Nhanh

Tông Ngô chắp tay sau lưng đi qua, Sa Ngọc nhường lại vị trí cho hắn.

Tông Ngô cũng không chơi lại từ đầu, chơi tiếp phần các nàng đang dở.

“Những người trong địa lao đó, ngươi bắt về làm gì?”

“Ta đâu có bắt đâu.”

“Vậy sao bọn họ đến được địa lao? Tự đi vào sao?”

Hoa Vụ cầm quân cờ, xoay xoay trên đầu ngón tay, “Đó là ta đang bảo vệ bọn họ.”

Tông Ngô: “……”

Giết người mà ngươi còn nói đó là tống chung* cho người ta được mà.

*Tống chung (送终): chăm sóc hoặc làm tang lễ cho người thân trước lúc lâm chung.

Cũng thật có hiếu!

Có vết xe đổ từ trước đó, Tông Ngô cũng coi như là bình tĩnh mà tiếp thu chuyện này.

Hoa Vụ khăng khăng nói là đang bảo vệ bọn họ, Tông Ngô cũng không hỏi được cái gì.

“Phía Tông Kỳ sắp xong rồi.”

“Nhanh như vậy?”

“…… cũng gần hai tháng rồi, vậy mà nhanh?”