Edit : Lạc Quân
------


"Có chuyên gì vậy?". Ngay lúc này, âm thanh trầm thấp vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy mấy công tử đi đến, dẫn đầu là người mặc áo bào màu vàng óng, đầu buộc ngọc quan, khuôn mặt trong sáng.


"Tam hoàng tử!" Lúc này có người sắc mặt biến đổi nhận ra, đây chính là Tam hoàng tử nổi danh nhất đương triều. Tam hoàng tử một mực có ý đối với đệ nhất tài nữ Diệp Thiều Hoa, chuyện này đã không còn là bí mật. Sự việc xảy ra lúc này có chút thú vị.


Tam hoàng tử vứt bỏ hôn thê tại thọ yến Quốc cữu gia, đem đệ nhất tài nữ Kinh Thành giẫm trong lòng bàn chân. Thoạt nhìn thứ nữ quý phủ Bạch tướng quân cũng không như lời đồn đại là bao cỏ. Quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, có tiếng lỗ mãng vậy mà có tài tình. Vẫn cảm thấy bản thân Bạch Trăn Trăn không xứng với Tam hoàng tử thế nhưng còn công nhiên hối hôn. Nếu Tam hoàng tử thấy tình cảnh này, không biết sẽ có cảm tưởng gì?


"Người có thăng trầm, nguyệt hữu âm tình viên khuyết ..." Tam hoàng tử nghe một công tử bên người đem chuyện vừa mới phát sinh thuật lại, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trăn Trăn: "Đây là ngươi viết?"


Hắn chợt phát hiện bản thân trước kia không nghiêm túc nhìn kĩ vị hôn thê này, dáng dấp này cũng là tuyệt đối xuất xắc. Cùng đệ nhất mỹ nhân Diệp Thiều Hoa so ra còn có không bằng, nhưng so với những người khác thì lại không kém cỏi chút nào.


Nhìn Tam hoàng tử chất vấn, nội tâm Bạch Trăn Trăn không có nửa phần chấn động. Ả ta thế nhưng nhớ kỹ, nguyên thân sở dĩ chết là bởi vì hắn tại trang trại ngựa cứu Diệp Thiều Hoa, mà vị hôn thê lại không được hắn quan tâm. Nên khi đó, Bạch Trăn Trăn mới rơi xuống ngựa mà chết. Nếu là bản thân Bạch Trăn Trăn trước kia chỉ cần Tam hoàng tử mở mắt nhìn ả ta, ả ta sẽ cảm thấy hưng phấn và thỏa mãn. Nhưng ngay lúc này ả ta không phải, ả là người hiện đại. Người cổ đại e ngại Hoàng quyền, nhưng ả tới từ thời đại bình đẳng, làm sao có thể e ngại Hoàng quyền?


"Là ta viết, ngươi muốn thay Diệp tiểu thư xả giận sao?" Bạch Trăn Trăn không thèm để ý nhìn thoáng qua Tam hoàng tử.


Ả thừa nhận Tam hoàng tử dáng dấp không tệ, nhưng ở hiện đại gặp qua không ít các loại minh tinh vì vậy vẻ đẹp của hắn cũng không quá hấp dẫn đối với ả. Nghĩ vậy, ả nhìn về hướng Diệp Thiều Hoa cúi đầu không nói, cho rằng nàng ta bị bản thân hù dọa, không khỏi cười nhạo. Cổ nhân chính là chán như vậy, ả còn một bụng Đường Thi Tống Từ chưa viết ra đâu. Kinh Thành đệ nhất tài nữ đúng không? Ả muốn để nàng ta từ nay về sau cũng không dám đụng thi từ!


"Diệp tiểu thư, ngươi không cần lo lắng, ta đối với Tam hoàng tử không có ý gì. Thứ ta cần là một đời một thế một đôi, hắn không thể làm được "


Bạch Trăn Trăn hai tay khoanh trước ngực, không thèm quan tâm nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, ngươi đến cùng có dám theo ta luận bàn cờ nghệ hay không?"


Mối thù của nguyên thân, ả muốn báo. Bạch Trăn Trăn dự tính rất đơn giản, Diệp Thiều Hoa không phải luôn tự xưng là đệ nhất tài nữ sao? Ả nhằm thẳng vào niềm tự hào, kiêu ngạo nhất của Diệp Thiều Hoa, giẫm nó ở dưới lòng bàn chân. Ả muốn để đệ nhất tài nữ kinh thành này hoài nghi nhân sinh (phải nghi ngờ về năng lực của mình)!


Lời nói của Bạch Trăn Trăn khiến tất cả mọi người giật nảy mình, không nghĩ tới ả lại nói ra câu "Một đời một thế một đôi". Mặc dù niên đại này, độ tha thứ của nữ nhân rất cao, toàn bộ vương triều thậm chí nữ quan, nhưng một đời một thế một đôi ở vương tôn quý tộc dường như chưa từng xuất hiện. Ngay cả Tam hoàng tử không thích ả cũng nhìn Bạch Trăn Trăn với ánh mắt khác thường.


Diệp Thiều Hoa lúc này mới ngẩng đầu, cô thở dài: "Thì ra Bạch tiểu thư là thâm tàng bất lộ, ở độ tuổi này có thể viết ra được bài thơ như thế, Diệp Thiều Hoa ta kém xa ngươi, có thể hướng ngươi lĩnh giáo cờ nghệ, ta rất vinh hạnh."


Diệp Thiều Hoa vừa nói như thế, trên sân không ít người bỗng nhiên lộ ra ánh mắt nghi ngờ. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Trăn Trăn lại mang chút tìm tòi nghiên cứu. Những năm gần đây vương triều không có chiến sự, thân là tướng quân phủ Bạch gia càng nhàn nhã, gần như không rời Kinh Thành, cho nên ... Bạch Trăn Trăn làm thế nào có thể viết ra bài đối thân nhân thi từ cảm xúc sâu như vậy? Bất quá đám người chỉ là nghi hoặc, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bài sáng tác tuyệt thế như này, người bình thường cũng không dám lên tự nhận là mình.


"Muội tại sao lại đáp ứng rồi?" Diệp Thiều Hoa mới vừa nói, sau lưng liền xuất hiện một nam nhân vóc người thẳng tắp, người này thân mang áo ngoài màu xanh lam, bên hông thắt cổ ngọc trơn bóng.


Diệp Thiều Hoa nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện. Dừng một chút, mới nhớ người này là ai: "Ca?"


Diệp Hoài Cẩn chậm rãi gật đầu, hắn thấp mắt nói khẽ: " Bạch Trăn Trăn đêm qua dâng cho Hoàng thượng một bản [ Tôn Tử binh pháp ], quyển sách này là Bạch Trăn Trăn viết, cờ trận như chiến trường, nàng ta ở phương diện cờ nghệ khẳng định cũng có thiên phú rất cao, lần này rõ ràng chính là hướng về phía muội. Ta nghe cha nói, bản binh thư này bị đại thần nội các trong đêm nghiên cứu, không chỉ đại thần, thị vệ bên trong đều tấm tắc khen hay. Muội giả bộ như không thoải mái, huynh mang muội trở về Tướng phủ."


Bạch Trăn Trăn lại phảng phất biết rõ Diệp Hoài Cẩn nói gì, đáy mắt hiện lên tia khinh miệt: "Diệp tiểu thư, cô không dám?"


Câu nói này mang đậm ý khiêu khích, nhưng Diệp Hoài Cẩn lại không có bất kỳ lo lắng. Hắn biết rõ muội muội hắn luôn luôn lý trí, lời khiêu khích rõ ràng nàng nhất định có thể nghe được. Ngay sau đó, truyền bên tai hắn là giọng nói thanh lãnh : "Dám."


Diệp Hoài Cẩn ngẫn người một chút. Quả nhiên là tuổi trẻ, Bạch Trăn Trăn nhìn Diệp Thiều Hoa thật sâu, ả cho rằng tài nữ kinh thành này khó đối phó, hiện tại xem ra nữ nhân cổ đại vẫn ngu xuẩn như vậy. Bạch Trăn Trăn là người xuyên việt, ả cũng không muốn sống cùng người không để ý tới ả. Vì vậy, bước đầu tiên của ả chính là đem Diệp Thiều Hoa giẫm ở lòng bàn chân. Sau đó đem những thi từ, thi thư trong đầu còn nhớ viết tất cả xuống, để tránh quên. Đúng rồi, còn phải chế tạo ra vương triều thương nghiệp, để cho người hoàng gia không dám xem thường ả.


Hiện tại Bạch Trăn Trăn là người xuyên việt, ả đọc truyện xuyên việt cũng không ít, biết rõ ở cổ đại như thế nào mới có thể làm giàu. Về phần cổ đại, những người này ... đầu óc bọn họ sao có thể so sánh được năm ngàn năm trí tuệ cùng văn hóa? Nơi này trình độ văn hóa lịch sử phát triển đến ngay cả sách lịch sử Ngụy Tấn Nam Bắc triều cũng không bằng, ả tuỳ tiện nhắc ra một phương án chính sách lịch sử, liền có thể để thời đại này phát triển một bước dài.


Bạch Trăn Trăn, ngươi yên tâm, ta nhất định đem những người xem thường cô, toàn bộ đều chỉ có thể ngưỡng mộ ta! Để cho những người vứt bỏ cô và cả Tam hoàng tử hối hận không thôi!


Nghĩ như vậy, Bạch Trăn Trăn ngồi ở bàn cờ đã sớm dọn xong, nhìn phía đối diện là Diệp Thiều Hoa, khóe miệng hiện lên tia cười nhẹ nhõm : "Diệp tiểu thư, bắt đầu đi."


Ả hôm nay bắt đầu khai đao với Diệp Thiều Hoa, để cho người kinh thành xem kỹ, phong thái của Bạch Trăn Trăn ả. Ả ở hiện đại chính là học cờ nghệ, hiện đại văn hóa năm ngàn năm lưu truyền tới nay, có không biết bao nhiêu bản cờ phổ độc nhất. Mà Bạch Trăn Trăn lại là một cờ thủ, ả dám khẳng định thời đại này không có người nào có nhiều cờ phổ hơn ả. Ả muốn để tất cả mọi người biết, vị đệ nhất tài nữ Kinh Thành này vô luận tại lĩnh vực gì, đều chỉ xứng ngưỡng mộ Bạch Trăn Trăn.


----


Lời tác giả: Từ hai điểm viết lên buổi sáng sáu điểm, còn không biết mình rốt cuộc viết linh tinh cái gì, các ngươi dám tin? Bình luận chờ ta ngủ dậy đến đáp lại, a a a cổ đại thiên là thật tích khó tả, muốn điên rồi ~o(>_


------