Edit: Ngọc


-----------


Đại sảnh Diệp gia, ông Diệp cùng bà Diệp trở về.


Khi nhìn thấy bà Diệp cùng ông Diệp cầm một chồng tệp ảnh của Phó Gia Thần cùng những nữ nhân khác, người nhà họ Phó đều ngập ngưng nói không ra lời.


Bây giờ Diệp Kha xuất sắc biết bao, để cho người nhà họ Phó từ bỏ một đứa con dâu ưu tú như vậy, họ thật sự làm không được, cho nên khi ông Diệp cùng bà Diệp trở về, bọn họ đặc biệt dẫn Phó Gia Thần đến Diệp gia cho Diệp Kha hỏi tội.


Nhưng mà người Diệp gia đều là thái độ mười điểm cường ngạnh.


Chính lúc này, Diệp Thiều Hoa từ trên lầu đi xuống.


Thấy được cô, Diệp phu nhân hai mắt tỏa sáng, sau đó ôn hòa hướng Diệp Thiều Hoa vẫy tay: "Thiều Hoa, tới đây, " Sau đó quay sang nhà họ Phó nói: "A Kha đã quá thất vọng với Gia Thần rồi, bất quá quan hệ thông gia của chúng ta xác thực không thể dùng lại được."  Lời nói của Diệp phu nhân khiến cho Phó Gia Thần khẽ nhíu mày.


Hiện tại Diệp Kha tài hoa hơn người, thiên tài phòng thí nghiệm đối với cô ấy nói gì nghe nấy, người xuất sắc như vậy Phó Gia Thần làm sao có thể dễ dàng buông tha.


Cho nên sau khi nghe lời nói của Diệp phu nhân, hắn trực tiếp cự tuyệt.


Những người khác của Phó gia cũng không đồng ý, Phó phu nhân nói thẳng.


"Phó gia của chúng tôi cần một người thừa kế, , về sau Gia Thần chính là người thừa kế của Phó Gia, vợ thằng bé là chủ mẫu Phó Gia không phải chỉ xử lý việc lớn nhỏ của Phó Gia, còn phải tham gia đủ loại yến hội, ông nói đi, con bé Diệp Thiều Hoa thích hợp sao?"


Câu nói này người nhà họ Phó nói ngay trước mặt Diệp Thiều Hoa, không cho cô nửa điểm mặt mũi.


"Có thể học ..."


"Học?" Ông Diệp còn chưa nói xong, liền bị Phó phu nhân cắt ngang, "Tôi chỉ hỏi ông một câu, về sau Diệp gia sẽ có một phần tài sản của con bé sao? Sao nào, không trả lời? Con trai tôi ít nhất cũng là người thừa kế Phó Gia, làm sao cưới một người như vậy trở về để làm trò hề thiên hạ cho người ta. "


Nghe được lời nói Phó phu nhân, Phó Gia Thần đứng ở một bên nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, đáy mắt có chút chần chờ, nhớ tới vài ngày trước bộ dáng gõ code đối phương, ánh mắt hơi ngừng lại.


"Lão phó, các ngươi không nên quá phận, Thiều Hoa đang ở chỗ này!" Diệp phụ cuối cùng vì Diệp Thiều Hoa nói một câu.


Phó phu nhân nói câu này vốn chính là muốn nói cho Diệp Thiều Hoa nghe, nghe được lời nói ông Diệp, bà ta nở nụ cười, "Thiều Hoa con cũng không cần để ý, bất quá ta nói cũng là sự thật. Chính con cũng biết, con tại huyện Y ngốc vài chục năm, mặc dù không muốn nói cái gì, nhưng mà Gia Thần của chúng ta ở Ninh Thành cũng là nhân vật số một số hai, giữa hai con chênh lệch không ít thứ chứ không phải một hai điểm ..."


Thời điểm nói đến đây, Phó phu nhân ánh mắt ngưng lại: "A Kha mới là chủ mẫu hoàn mỹ mà phó gia chúng ta nhìn trúng, về phần con, đừng nghĩ chỉ là một chút, ý nghĩ hão huyền, con và Gia Thần ở cùng nhau là không thể nào, nghe hiểu ý tứ của bác chứ?"


"Được." Diệp Thiều Hoa móc móc lỗ tai, đời trước đoán chừng cũng có một đoạn sự tình phát sinh như vậy, chỉ bất quá nguyên chủ không biết mà thôi.


Diệp Thiều Hoa không muốn biết ông Diệp bà Diệp rốt cuộc là nói thế nào động đến người nhà họ Phó, cô đeo ba lô lui về phía sau một chút.


"Chuyện của mọi người con không muốn tham dự, Diệp tổng, kể từ lúc ông đem tôi thay thế cho Diệp Kha, ông đã vĩnh viễn mất đi một người con gái."


"Về phần Phó phu nhân, " Diệp Thiều Hoa thờ ơ vỗ vỗ vạt áo bà ta, "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Phó phu nhân, không ai mãi mãi hèn kém đâu, nói không chừng một ngày ở phương diện lập trình tôi so với Diệp Kha còn lợi hại hơn."


Sau khi nói xong, thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền đi ra khỏi Diệp gia.


Sau mấy phút đồng hồ, tất cả mọi người từ một cỗ khí tức không thể xem thường được hoàn hồn lại.


Diệp phụ là người phản ứng đầu tiên, hắn hung hăng vỗ bàn một cái


"Nghịch tử! Nó có thể đến Phó gia là phúc phận mà nó phải tu cả một đời, cũng không nhìn một chút bản thân là thân phận gì, không có ta nó kiếp sau cũng đừng mơ gả đến Phó gia đi! Còn cảm thấy nó thi đại học khẳng định thi không đậu, còn sắp xếp xong xuôi trường học cho nó, hiện tại xem ra không cần thiết nữa rồi."


"Tốt rồi tốt rồi, ông không nên tức giận." Diệp phu nhân vỗ vỗ lưng hắn , buông xuống mặt mày ấn ra một nụ cười. "Cũng không phải ông chỉ có một đứa con gái, nó muốn đi thì để cho nó đi, vì loại kia vong ân phụ nghĩa kia mà tức giận thì không đáng."


Nhớ tới Diệp Kha, Diệp phụ hòa hoãn tâm tình.


Hiện tại Diệp Kha đã bị phòng thí nghiệm quốc gia chiêu đi, còn mang tới cho Diệp thị phần mềm kiểu mới nhất, lợi nhuận của Diệp thị gần đây tăng lên 5%, Diệp Thiều Hoa muốn đi vậy thì để cô đi, về sau coi như không có đứa con gái này, Diệp gia cũng không có tổn thất gì.


Diệp Kha vừa mới từ trên lầu đi xuống, nghe được bà Diệp nói câu này, cô ta nhẹ giọng cười.


Nhìn đến đời này, cô ta đều không cần động thủ, Diệp Thiều Hoa liền tự mình đi chịu chết


**


Vài ngày sau, một quán cafe trong Ninh thị.


Cố Cảnh Viêm ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh hắn là một nam nhân tư thế ngồi thẳng tắp, gương mặt này của Cố Cảnh Viêm nếu đặt trong giới giải trí cũng được coi là một mỹ nam hiếm thấy, vậy mà ở trước mặt nam nhân này vẫn lộ ra chút nhạt nhẽo.


Đúng lúc này, một bóng người tinh tế hỏi qua nhân viên phục vụ, trực tiếp hướng bàn của bọn họ đi tới, Cố Cảnh Viêm tay run một cái: "Đừng nói với tôi, cô chính là Y đại thần!"


Nam nhân bên cạnh nghe được lời nói của hắn, cuối cùng khẽ ngẩng đầu lên, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống, góc nghiêng khuôn mặt thanh tú, lạnh lẽo lộ ra một chút ấm áp.


Tựa hồ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Diệp Thiều Hoa đang cúi đầu nhìn điện thoại cũng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.


Cô đem bút điện trên tay đặt lên bàn, sau đó nhìn về phía hai người con trai trước mặt, hơi nhíu mày: "Làm sao? Không giống?. "


Cố Cảnh Viêm há to miệng, sau một lúc lâu, hắn mới lau mặt một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Thật không nghĩ tới, trong truyền thuyết Y đại thần còn trẻ như vậy ..."


"Có thứ gì mà người của Cố gia không tra ra được chứ?" Nghe vậy Diệp Thiều Hoa thờ ơ nói "Sợ là tất cả những thứ gì liên quan đến tôi đều bị các người tra hết rồi. "


"Làm sao có thể, Diệp tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi làm sao có thể tra được tư liệu của Y chứ." Nam nhân bên cạnh Cố Cảnh Viêm lên tiếng, giọng điệu nhạt nhẽo.


Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ là mở ra bút điện, đưa tay gõ mấy hàng code, sau đó đem màn ảnh máy vi tính đưa đến trước mặt hai người: "Cố Cảnh Vân, Tam thiếu gia của Cố Gia ở Kinh Thành, 18 tuổi thông qua được trại huấn luyện toàn cầu số 001, 20 tuổi nắm trong tay cơ quan tình báo của nước Hoa , 25 tuổi được phong làm thiếu tướng, 26 tuổi trở thành người phụ trách hacker liên minh ở nước Hoa. Thủ tướng nước T còn phải kính nể anh Anh nói tra không được tư liệu của tôi, tôi tin sao?"


Nghe xong lời nói của Diệp Thiều Hoa, Cố Cảnh Viêm đều không dám tin tưởng nhìn thoáng qua Cố Cảnh Vân.


Chắc hẳn những tư liệu tuyệt mật này đến cả người Cố gia cũng không biết.


Cố Cảnh Vân sửng sốt một chút, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, cuối cùng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Không sai, không thể gạt được cô."


"Được, bắt đầu từ bây giờ, không có việc gì đừng đến chọc tôi." Diệp Thiều Hoa đem máy tính để vào balo, đẩy ghế ra xoay người bỏ đi.


Cố Cảnh Vân ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhưng Cố Cảnh Viêm lại vô cùng cấp bách: "Tam ca, em đi tìm cô ấy!"


Quán cà phê cách đó không xa, Diệp Kha ngồi trên xe, liếc mắt liền thấy được Cố Cảnh Viêm đang đuổi theo
Diệp Thiều Hoa , hai người động tác còn có chút lôi kéo: "Dừng xe!" Sắc mặt cô ta đại biến.


Thời điểm cô ta xuống xe đi tới chỗ Diệp Thiều Hoa, phát hiện Cố Cảnh Viêm đã không còn ở đây, ngữ điệu rõ ràng đã xảy ra biến hóa.


"Cô tại sao lại ở cùng một chỗ với Cố thiếu chứ?"


Đời trước Diệp Thiều Hoa tạo hóa chủ yếu chính là người Cố gia.


Đời này cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy, vì sao Diệp Thiều Hoa còn có thể cùng với Cố Cảnh Viêm quen biết được chứ?.


"Có liên quan gì tới cô?" Diệp Thiều Hoa nhìn Diệp Kha một chút, khóe miệng hơi câu, cũng không cho đối phương thời gian phản ứng, trực tiếp đi vào biển người.


Diệp Kha trở lại Diệp gia, cả người trạng thái có chút không được ổn định .


Ông Diệp bà Diệp đều có ở nhà, bởi vì gần đây Diệp Kha hay thất thần, cho nên hai người cũng không kì quái, chỉ là tùy ý hỏi một số câu.


Đúng vào lúc này, trong phòng khách điện thoại vang lên, quản gia nghe máy, chỉ là hắn nói xong một câu "Alo" về sau, nửa ngày đều không nói gì nữa.


Diệp phụ có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"


"Là...là hiệu trưởng trường của Đại tiểu thư gọi điện tới, nói điểm thi đại học của đại tiểu thư." Quản gia cảm thấy âm thanh của mình có chút run run.


"Điểm thi đại học?" Diệp phụ nghe vậy, lông mày trực tiếp nhíu lại. "Nó còn có thể thi được bao nhiêu điểm. "


Bà Diệp ra vẻ thở dài: "Nghe nói Trương lão sư ban 1 cũng không chịu dạy con bé, với cái thành tích kia của nó, aiz, đứa nhỏ này cũng không nghe lời, bằng không nghe ông an bài vào một trường học cũng tốt mà."


Nghe được lời nói của ông Diệp bà Diệp, Diệp Kha mới kịp phản ứng, tâm trạng vốn đang trập trùng trở nên bình tĩnh.


Không có vấn đề gì, đời trước Diệp Thiều Hoa kiểm tra bất quá kết quả chỉ ở loại bình thường, đời này không có Diệp gia để xem cô còn thi được vào trường đại học nào.


Nghĩ tới đây, tâm trạng bất ổn của cô ta cũng buông xuống.


Ngay vào lúc này, Diệp quản gia mặt mũi tràn đầy phức tạp nhìn về phía ông Diệp: "Đại tiểu thư cô ấy ... Cô ấy  kiểm tra đứng thứ nhất toàn thành phố, không, thứ nhất toàn tỉnh."


----------


Lời tác giả:


Nhận được mọi người chiếu cố, Hoa Hoa hôm nay rốt cục lên tới ngân bài, còn có thể nhớ tới thăng lên huy chương đồng khi đó hưng phấn. Bất quá về sau đường còn rất dài, chúng ta vẫn là muốn cùng đi xuống đi đúng hay không? Hoa phủ sẽ vĩnh viễn tại đúng hay không?


Không có gì có thể cảm tạ mọi người, hôm nay tiêu Tương nhắn lại LV1 trở lên mỗi người ban thưởng 30xxb, cuối cùng, thật phi thường cảm tạ mọi người đối với Hoa Hoa ủng hộ, sao sao đát!


-------