Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Trang Rain


Beta: Tố Hiên


“Gần đây con có chút bận”. Diệp Thiều Hoa mỉm cười, cũng không nói đến chuyện phòng của cô đã bị đổi thành phòng ngủ của An Đồng Đồng.


Càng không cảm thấy tủi thân, bởi vì bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn, không có thời gian để lãng phí ở loại việc này.


Ông nội An lại hỏi mấy câu về tay của cô, cô chỉ trả lời qua loa.


Về việc phân chia tài sản vì sự xuất hiện của Diệp Thiều Hoa, nên ông nội An đã lập lại từ đầu, luật sư mở lời thay ông.


Trong tay ông có 40% cổ phần của An Thị, 15% cho bố An, 5% cho An Đình Quân, 10% cho Diệp Thiều Hoa, còn có 10% chia cho hai phòng.


Cha An ban đầu có trong tay 11% cổ phần, cộng thêm 15% thành 26% cổ phần, vẫn như cũ là người có cổ phần lớn nhất An Thị.


Mà tổ tông An Đồng Đồng ở một bên móng tay gần như đã cắm vào lòng bàn tay.


An Đình Quân cũng “đằng” một tiếng đứng dậy: " Như thế này không công bằng, tại sao Đồng Đồng đến 0.5% cổ phần cũng không có? Ông ơi em ấy cũng là cháu gái của ông mà!”


“Im miệng” Bố An lạnh lùng nhìn An Đình Quân, “Nếu con còn nói chuyện với ông con hỗn láo như vậy thì cút ra ngoài ngay!”


Những lời phía sau An Đình Quân đã cố gắng kìm nén xuống, thở phì phì liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.


“Đồng Đồng tôi tự có sự sắp xếp khác, còn cổ phần, nói thế nào thì cũng là cổ phần của nhà họ An chúng ta, nó chiếm giữ vị trí của Diệp Thiều Hoa mười tám năm, cũng không có nghĩa nó chính là đại tiểu thư nhà họ An”, ông An nghiêm khắc nói.


An Đồng Đồng nghe ra câu có hàm ý khác của ông An, cô ta nhìn vẻ mặt vô cảm của Diệp Thiều Hoa, từ đáy lòng lần đầu tiên oán hận người đột nhiên xuất hiện cướp mất thân phận của mình.


Đối với cổ phần mà ông An phân chia, Diệp Thiều Hoa không ký, nói rằng ông An sẽ sống thọ.


“ Nếu đại tiểu thư thích nghiên cứu y học, vậy thì 10% cổ phần này sẽ tạm thời đứng tên cô ấy, quyền đại diện sẽ giao cho giám đốc An đi.” Thành phần cổ đông của An Thị đều là những người tinh anh, “Để đại tiểu thư yên tâm học y."


Diệp Thiều Hoa đã ở bên ngoài đã mười tám năm, bọn họ căn bản chưa bao giờ thấy qua, đối với An Đồng Đồng là người bọn họ có thể nói ra một lượt nhận xét, nên họ vẫn đứng về phía An Đồng Đồng.


Nhưng mà quyết định của ông An bọn họ không có quyền can thiệp, thích ngành y thì vào ngành y đi, đừng ở lại An Thị gây tai họa cho họ là được.


Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa trả cổ phần lại cho ông An, những thành phần trong ban giám đốc này trong đầu đang nghĩ rằng vị đại tiểu thư vừa được nhận về này thật đần độn, không biết cổ phần công ty là gì sao? Còn giống như đứa ngốc trả lại ông An.


Ông An có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Diệp Thiều Hoa, cô không phải không hiểu gì mà cô thật sự mong rằng mình sẽ sống lâu.


Ông An là người đã từng trải qua tất cả mọi thứ, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Diệp Thiều Hoa, không nói gì, nhưng mà có lẽ ông phải nói chuyện với luật sư về vấn đề di chúc.


Phía bên ngoài quản gia nói mẹ An cùng người nhà họ Ngôn đến rồi.


Việc phân chia tài sản đã được hoàn thành, một số cổ đông nhà họ An trở về suy nghĩ thật kỹ bước tiếp theo nên đứng ở bên đội của ông chủ nào.


An Đồng Đồng kiên cường nhẫn nhịn không khóc, chạy ra ngoài.


Đúng lúc đụng phải người của mẹ An vừa vào cửa.


Mẹ Ngôn rất thích người con dâu chưa gả đi này, nhìn thấy mắt cô đỏ ửng không kìm được dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Đồng Đồng, sao vậy?”


“Mẹ, tại sao ông lại nói như vậy chứ? Con biết từ nhỏ ông đã không thích con nhưng con đã rất cố gắng học những thứ mà ông muốn. Tại sao bây giờ ông lại nói là con chiếm mất thân phận của Diệp Thiều Hoa. Bệnh viện giao nhầm là lỗi của con sao? Mẹ có biết ngày mà mọi người nói với con là bố mẹ cùng người anh trai mà con yêu thương suốt mười tám năm không phải là người thân của con, lúc đó trong lòng con có bao nhiêu sụp đổ không?”


Nước mắt An Đồng Đồng không ngừng rơi, “Ông nghĩ con chiếm tiện nghi của Diệp Thiều Hoa, nhưng mà mười tám năm nay ông có coi con như cháu gái không? Vì học cờ vua, con đã từ bỏ vẽ tranh sơn dầu mà mình thích nhất, cũng từ bỏ lý tưởng của con. Nhưng ngoại trừ anh trai còn có ai quan tâm đến cảm nhận của con không?!”


Mẹ An không nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cũng đứng ở đây.


Bà ta ôm lấy An Đồng Đồng mà bảo vệ: “Đồng Đồng con đừng khóc, có uất ức gì thì nói với mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, mẹ sẽ không để con bị người khác ức hiếp đâu."


Bà ta biết hôm nay nhà họ An phân chia tài sản, nhưng bà ta lại phải đến nhà họ Ngôn bàn về chuyện kết hôn của An Đồng Đồng.


Nên khi nhìn thấy An Đồng Đồng thế này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.


Lúc này bà ta cũng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đang đứng bên cạnh, bà không nhịn được mà thở dài một hơi.


Bà ta mặc trên người trang phục trung hoa được may đo, đứng trước mặt Diệp Thiều Hoa cả người mặc quần áo rẻ tiền, nhưng vẫn cao quý tao nhã như An Đồng Đồng, càng làm tăng thêm sự hòa hợp giữa Diệp Thiều Hoa và bọn họ.


“Thiều Hoa, mọi người đều đã cố gắng hết sức để bù đắp cho con, Đồng Đồng nói không sai, việc các con bị nhận nhầm con bé không có lỗi gì, nó cũng là đứa con gái mà mẹ nuôi dưỡng hai mươi năm. Không biết ở phòng làm việc con đã nói với nó những gì, nhưng bây giờ mọi người muốn bàn chuyện hôn nhân với nhà họ Ngôn, nó nhìn thấy con tâm trạng sẽ rất kích động, con bây giờ có thể rời nhà họ An không?” Bà nói một cách tình ý sâu xa.


Lúc này, ông An lãnh đạm nói một câu “Tiểu Thiều Hoa, lại đây, ông đã mời bác sĩ gia đình cho con rồi."


Diệp Thiều Hoa vẫn chưa đưa thuốc cho ông An, tất nhiên sẽ không đi, gật gật đầu rồi đi về phía ông.


“Bố” Mẹ An sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều, “Có chuyện gì thì trực tiếp mời bác sĩ gia đình, ngày mai là cuộc thi thăng cấp cờ vua của Đồng Đồng, cũng là trận đấu với tuyển thủ nước H. Là truyền hình trực tiếp toàn cầu, Viện nghiên cứu cờ vua và ngài Mạc kia rất coi trọng tài năng của Đồng Đồng, Đồng Đồng không thể bị rối loạn làm ảnh hưởng bởi người và việc này được, bố có thể quan tâm đến tình hình chung một chút không ạ?”


------------Lời nói ngoài-------


Có câu này tôi nhất định phải nói, An Đồng Đồng là người được bố mẹ nhà họ An hết lòng yêu thương, bồi dưỡng nên tất nhiên bọn họ sẽ thiên vị An Đồng Đồng.


Nhưng Diệp Thiều Hoa thì không phải như vậy, cô không phải là người xuất hiện trong khoảng thời gian bố mẹ Diệp mong chờ, cũng không phải là con gái mà họ hết lòng yêu thương.


A, canh hai đền bù cho mọi người. Lại là Cao Đại Hoa đổi mới không đúng hạn chân trái quỳ trên chân phải một đường tự vấn.