Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Yến lại đến Đại Lý Tự, hắn phải ngửi lại lần nữa. Trình Yến không đến tay không, hắn mang theo vài lễ vật để coi như đền tội.

“Lão Trình!” Nguỵ Anh Thiều lon ton chạy tới.

Mí mặt Trình Yến giật giật, chờ trái đợi phải cũng không chờ được lúc Nguỵ Anh Thiều nghỉ làm, tiểu tử này gần đây rất chăm chỉ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ngồi trong nha môn, biết tiểu tử này dây dưa với bản thân rồi, hắn không tránh được nên chỉ có thể dâng tới cửa.

Nguỵ Anh Thiều lộ ra hàm răng trắng tinh, bộ dạng đắc ý như thể biết chắc ngươi sẽ đến mà.

Trình Yến phiền não chết rồi.

“Xem như ngươi lanh lợi, biết đường tìm đến lúc Công Tôn đại nhân không có ở đây, bằng không lão đại nhân nhất định chạy đến giám sát ngươi.” Nguỵ Anh Thiều cười he he.

Vừa nghĩ đến vẻ mặt như nhìn trộm của Công Tôn đại nhân, khoé miệng Trình Yến giật giật.

Nguỵ Anh Thiều hiểu ý nhắc nhở: “Hai ngày nay, Nhan cô nương, à không phải, là Gia Nghĩa huyện chúa, sắc mặt đã tốt hơn chút, buổi trưa có thể đến viện sưởi nắng rồi.” Sau đó liếc hắn một cái: “Hôm nay ngươi quy củ chút, nóng vội chỉ tổ hỏng chuyện thôi.”

Trình Yến không giải thích, cũng giải thích không rõ, Nguỵ Anh Thiều nhận định rằng hắn chấp niệm không dứt, đến cả hắn cũng không thể giải thích được hành động ngày hôm đó.

Khoé mắt liếc đến vài chiếc mặt nạ, Nguỵ Anh Thiều khó hiểu: “Ta từng thấy tặng son phấn phấn nước trang sức châu báu, nhưng đúng là chưa từng thấy tặng mặt nạ, giờ không phải lễ tết gì, cần mặt nạ làm gì.”

Trình Yến cười cười: “Tặng cho Gia Nghĩa huyện chúa chơi.” Nếu thực sự là nàng, khi nhìn thấy những chiếc mặt nạ quen thuộc này có lẽ sẽ lộ ra chút manh mối.

Nguỵ Anh Thiều nhìn hắn với vẻ thương xót, dường như đang nhìn một đứa trẻ xui xẻo không có chí khí, thở dài: “Quay về ta sẽ dạy ngươi làm sao lấy lòng cô nương cho tốt.”

Trình Yến lười để ý đến hắn, tránh cho hắn càng thêm hăng hái.

Không ai để ý, kẻ nói nhiều Nguỵ Anh Thiều cũng có thể tự nói tự đáp, hận rèn sắt không thành thép mà luyên thuyên vài câu, nói: “Hôm qua, đám người không cần mặt mũi của Lục gia tìm đến, đưa lão phu nhân Lục gia đi, nói rằng Lục lão phu nhân muốn gặp Gia Nghĩa huyện chúa.”

Trình Yến nhíu mày: “Đuổi đi là được rồi.”

Nguỵ Anh Thiều: “Đuổi đi một lần thì dễ, chỉ sợ bọn họ chưa xong thì chưa chịu bỏ qua, lão phu nhân Lục gia chung quy vẫn là ngoại tổ mẫu ruột của huyện chúa, trước mắt lão thái thái lại thảm như vậy, khó trách lại phải nói thiên hạ không có gì hơn trưởng bối.”

Trình Yến liếc hắn một cái: “Nguỵ công tử như ngươi lại không xử lý được mấy người đó sao.”

Nguỵ Anh Thiều trừng mắt lại: “Ngươi bị ngốc sao, ta đây là đang tạo cơ hội cho ngươi, ngươi thay huyện chúa xử lý mấy người này không phải có thể lấy lòng được rồi sao.”

Trình Yến: “... Ta cảm ơn ngươi.”

“Hai chúng ta là gì của nhau chứ!” Nguỵ Anh Thiều kéo dài giọng điệu: “Lão Trình à, thân thể này của huyện chúa, ài, con đường này của ngươi không dễ đi đâu, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Nếu là người bình thường thì sẽ khuyên Trình Yến kịp thời thu tay, tránh cho sau này đau lòng. Nhưng Nguỵ Anh Thiều lại không phải người bình thường, theo hắn thấy, không cầu được thiên trường địa cửu, từng có được cũng có thể an ủi, vẫn tốt hơn là nuối tiếc sau nhiều tháng năm.

Đối với Nhan cô nương mà nói, từ nhỏ nàng đã mất cả cha lẫn mẹ, người thân như hổ sói lang báo, vị hôn phu vô tình vô nghĩa, mười sáu năm nay quả thực quá khổ rồi. Nếu có thể có một người tốt thật lòng bảo vệ và chăm sóc, đời này xem như không khổ đến cuối.

Bước chân Trình Yến nhất thời ngừng lại, ngự y của cả Thái Y viện đều bó tay với sức khoẻ của Nhan Gia Dục, bây giờ nàng đang phải vật lộn với cuộc sống, có thể vật lộn mấy tháng hay mấy năm, còn phải xem ông trời có thương xót hay không.

Cán cân trong lòng không khỏi nghiêng về một bên, là bản thân đa nghi rồi sao.

Trong viện, A Ngư đang nằm trên sập mềm sưởi nắng, cả người vùi trong bộ lông hồ ly mềm mại thoải mái, chỉ lộ ra nửa mặt trắng nõn, hai môi trắng bệch không thấy huyết sắc, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ yếu đuối, tựa như người sứ chỉ cần chạm vào là vỡ.

Cán cân trong lòng Trình Yến càng nghiêng mạnh hơn.

“Huyện chúa cứ ngồi, không cần đa lễ.” Khi A Ngư chuẩn bị đứng dậy, Trình Yến vội vàng nói, giọng nói cũng không khỏi hạ thấp xuống vài phần.

A Ngư nhẹ giọng nói: “Vậy thất lễ rồi.”

Nhìn A Ngư yếu ớt bạc nhược, trong lòng Trình Yến dâng trào nỗi niềm hổ thẹn, nhưng vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ muốn thăm dò, không cởi bỏ được nghi ngờ này, hắn sẽ mất ăn mất ngủ.

“Ngày đó đường đột mạo phạm huyện chúa, lần này ta tới để đền tội.” Da mặt Trình Yến hơi nóng lên: “Mấy thứ đồ chơi này, tặng cho huyện chúa chơi, vẫn mong huyện chúa nhận lấy.”

Đặt ở trên cùng là một cái mặt nạ, là cái mặt nạ mà cô nương đeo mặt nạ dùng trong Thất Tịch hôm ấy. Ngày đó, hắn và Nguỵ Anh Thiều đều lộ mặt thật.

Trình Yến lẳng lặng quan sát vẻ mặt của nàng, có chút không được tự nhiên, có điều sự không tự nhiên này đã xuất hiện từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng rồi, thiết nghĩ là do hôm đó bản thân đường đột mạo phạm nàng.

A Ngư liếc nhìn mấy món đồ của cô nương kia một chút, nhìn chiếc mặt nạ nhiều thêm một cái, mím môi, giọng nói có chút xấu hổ: “Tiểu vương gia nặng lời rồi.”

Phản ứng bình thường, Trình Yến không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng ngại ngùng cười cười, căng da đầu không để ý đến nha đầu muốn nhận lấy lễ vật, đi thẳng về phía trước vài bước, không chút dấu vết ngửi ngửi.

A Ngư đang ngồi trên ghế dựa nghiêng về phía sau theo bản năng, tựa như có chút dư âm sợ hãi về sự tiếp cận của Trình Yến.

Nguỵ Anh Thiều thầm mắng một tiếng phí công rồi, tiến lên muốn kéo Trình Yến về sau vài bước, xích lại gần như vậy làm gì, không ngờ lão Trình lại là một người nôn nóng như vậy.

Trình Yến không chút nhúc nhích, tỉ mỉ phân tách mùi hương trên mũi, lại không giống lắm? Suy nghĩ nhất thời rối loạn, Trình Yến khựng mắt, có lẽ là không giống… thì phải!