Còn về nguyên nhân đánh nhau... Tính tình Diệp Hoằng Dương trung hậu, Diệp Hoằng Lễ thì quá nhỏ, hai người họ là con gái, không muốn bị trẻ con trong thôn bắt nạt thì phải có một người lợi hại chút trong đám anh em họ. Khi còn bé mình cũng từng được cô bảo vệ.

Diệp Hinh Ngọc mấp máy môi, đè những ký ức không đúng thời điểm này xuống. Như thế thì sao, chút chuyện này như thể chín trâu mất một sợi lông so với việc cô tệ bạc với mình. Đời trước cô trộm hạnh phúc của mình, đời này cô lại hủy hôn nhân của mình lần nữa.

Cả đám bị dẫn tới đồn công an, ầm ầm thành một cục. Lý Bang Hoa nói tên anh cả Lý Bang Diệu của mình ra, kêu phải kiện họ để họ ngồi tù.

Diệp Hinh Ngọc bẻ ngón tay, liếc đám Thiệu Dương vẫn bình chân như vại. Trên báo nhỏ viết anh ta có bối cảnh nhưng không ghi rõ ràng, cũng không biết có phải sự thật không? Nếu là thật, chuyện này có thể ồn ào lớn, dẫn tới ảnh hưởng tới bước tiếp theo của kế hoạch của mình không? Không dễ gì cô ta mới tìm được trợ lực Lý Bang Hoa này.

Lúc tâm phiền ý loạn, thư ký của Lý Bang Diệu tới, vào văn phòng cục trưởng một chuyến, lúc sau, Thiệu Dương và Tần Khải Toàn cũng bước vào, một lúc sau Lý Bang Hoa đang bừng bừng lửa giận cũng bị kêu vào.

Hơn mười phút sau, mọi người đi vào đều ra cả, Lý Bang Hoa kéo lê bước chân như cà nhúng sương.

"Chỉ là hiểu lầm, không đánh nhau thì không quen biết, không đánh nhau thì không quen biết!”Thư ký cười khanh khách nói.

Mặt Lý Bang Hoa vặn vẹo, ánh mắt không cam lòng. Anh ta bị đánh, anh cả lại bảo anh ta dàn xếp ổn thỏa, đây chẳng phải là không cùng mẹ sinh ra thì khác nhau à.

So sánh với Lý Bang Hoa không cam không nguyện thì tâm trạng của Thiệu Dương lại không tệ. Người bị đánh không phải anh ta, không được để ý cũng không phải anh ta, ngay cả tiền thuốc cũng không cần anh ta đền, đương nhiên tâm trạng tốt.

Tần Khải Toàn khách sáo với thư ký đôi câu, thư ký dẫn Lý Bang Hoa đi, đương nhiên Diệp Hinh Ngọc cũng rời đi theo.

Lý Bang Hoa hơi không dám đối diện với Diệp Hinh Ngọc, cảm thấy mình mất hết mặt mũi, bị đánh không nói, vậy mà lại còn chịu không, mặt mũi đàn ông đã bị ném sạch.

Tư tưởng Diệp Hinh Ngọc cũng không ở trên người anh ta. Quả nhiên Thiệu Dương có bối cảnh. Lý Bang Diệu là thương nhân đầu tư lớn như thế, người làm lãnh đạo cả Bằng Thành này có ai dám không nể mặt một chút. Lý Bang Hoa bị đánh mà lại bỏ qua dễ dàng như vậy, e rằng bối cảnh của Thiệu Dương không nhỏ. Trước mắt cô ta hiện ra cảnh qua lại giữa Thiệu Dương và Diệp Phức Ngọc, Diệp Hinh Ngọc nắm chặt váy, sao có thể như thế!

"Không sao chứ?”Tề Như Châu ra khỏi đồn công an cảm thấy chân thật biết bao nhiêu, cái người là anh cả của mặt trắng nhỏ kia lợi hại biết bao, biết ai là ai, gọi được cả cục trưởng cục công an và thị trưởng ra.

A Ngư thầm thở phào một hơi, việc này thoát khỏi sự khống chế của cô, may mà kết cục tốt đẹp, cô không sợ gặp chuyện nhưng sợ dính dáng tới người vô tội.

Tần Khải Toàn: "Chúng ta là tự vệ, không làm gì họ cả, sao có thể có chuyện. Trong nước chào đón thương nhân Hồng Kông đầu tư nhưng không có nghĩa thương nhân Hồng Kông có thể đi ngang qua trong nước chúng ta được!"

Thiệu Dương gật đầu: "Đúng đấy!"

Ba mẹ Chu Thiệp cũng là người nhà nước, vô cùng nhạy cảm với mặt này, lờ mờ có suy đoán nhưng không nói nhiều.

"Chuyện vì tớ mà ra, thật ngại quá, tớ mời các cậu ăn cơm tối.”A Ngư xin lỗi.

Thiệu Dương vội nói: "Liên quan gì tới cậu, là họ Lý kia ngông cuồng quá, nếu nói đúng ra thì là tớ động tới cậu ta trước."

A Ngư cười sâu thêm: "Cậu cũng ra mặt thay tớ, xét tới cùng thì chuyện xảy ra do mâu thuẫn giữa tớ và Diệp Hinh Ngọc, để tớ bày tỏ chút đi, nếu không trong lòng tớ áy náy."

Đã nói tới nước này, sao người ngoài có thể từ chối.

A Ngư mời họ ăn một bữa ở quán Quảng Đông chính gốc nổi tiếng chỗ đó.

Ăn cơm xong, sắc trời đã tối, Tần Khải Toàn thuận thế nói: "Dương Tử, cậu và lão Chu tiễn bạn học Diệp và bạn học Chu về khách sạn, chúng tớ tiễn bạn học Tề về nhà."

Trị an ban ngày còn đỡ, buổi tối không dám để cô bé yểu điệu đi đêm, hơn nữa lại vừa kết thù kết oán với người ta, nhỡ may gặp phải người thần kinh thì tức quá còn bị trả thù, đi đâu mà nói lý được.

...

Tiễn Thiệu Dương, A Ngư và Chu Thiệp trở về nhà. Chu Thiệp khoanh chân ngồi trên giường không kiềm được hỏi A Ngư: "Trận ngày hôm nay kết thúc đơn giản như thế là do Thiệu Dương và Tần Khải Toàn à?"

A Ngư rót một ly nước: "Chắc thế.”Nhìn ngôn hành cử chỉ của đám người này là có thể nhìn ra bối cảnh gia đình không kém, cư di khí, dưỡng di thể (Đại ý câu này là cư trú có thể làm thay đổi khí chất, nuôi dưỡng có thể làm thay đổi thể chất con người ta. Cái vế sau của câu thì ý tứ rất rõ. Ai cũng có thể dễ dàng hiểu được rằng: nuôi dưỡng, chăm sóc, chế độ dinh dưỡng có thể làm thay đổi thể chất của con người, có thể làm cho người gầy thành người béo, người khỏe thành người khỏe hơn, và cũng có thể biến người khỏe thành yếu, người yếu thành yếu hơn).

Chu Thiệp ôm gối: "Hẳn bối cảnh nhà họ không tệ, rất khiêm tốn, không khoe khoang chút nào. Người trong viện chúng ta được mấy, mắt đều mọc trên đầu."

A Ngư đưa ly nước cho cô ấy: "Cậu đã nói là có mấy người, có không tốt, đương nhiên sẽ có tốt. Đa số con người đều tốt đẹp. Như hôm nay đấy, ỷ có mấy người có tiền mũi đã hếch lên trời mới là ít."

Chu Thiệp suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nhớ tới Diệp Hinh Ngọc, nhìn A Ngư định nói lại thôi.