Hắn cảm tưởng như mình sắp phát điên, không chịu được lại tới tìm Nguyễn Mộ Tình. Nàng ta nhìn ra tâm trạng hắn ta không tốt, mời hắn ta cùng uống.

Nửa tỉnh nửa say không rõ ai là người chủ động, nước chảy thành sông, chuyện nên đến cũng đã đến.

Nếu là nữ tử bên cạnh lúc nào cũng sẽ khóc đến ngất đi hoặc là muốn hắn ta phải chịu trách nhiệm. Nhưng nàng ta thì không, nàng cam tâm tình nguyện, nàng ta thích hắn ta.

Kỳ thật, điều làm cho hắn ta khiếp sợ là nàng ta nói hắn ta hết bệnh rồi.

Hắn ta đã quên ngày đó rời đi như thế nào, trở lại biệt trang tìm Bách Hợp, tưới một chậu nước lạnh từ trên xuống.

Sau này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra, hắn chỉ có thể có phản ứng với nàng ta. Nàng ta chính là món quà cứu rỗi mà ông trời đã ban cho hắn ta.

Hắn ta không muốn buông tay, nhưng…Thẩm Khắc Kỷ chậm rãi đi về phía A Ngư đang ôm mèo, mỉm cười khách sáo, nhớ lời lời hứa của bản thân, lòng lại chùng xuống.



A Ngư quan sát từ trên xuống dưới, chà chà chà, người có đời sống tình dục hài hoà tinh thần nom khác hẳn.

A Ngư: “Mẫu phi sai người tới kêu chúng ta hồi phủ đón tết Đoan Ngọ.”

Thẩm Khắc Kỷ lên tiếng, lại hỏi khi nào nàng rời đi.

A Ngư: “Ngày mai ta sẽ đi.”

Thẩm Khắc Kỷ: “Ngày mai ta còn phải qua chỗ Tống đại phu lần nữa, hôm sau ta sẽ về, nàng đi trước đi.”

A Ngư vuốt ve đuôi mèo, như có như không ừ một tiếng, tiếp tục ôm mèo đi dạo.

Sao lại đổi thành Tống đại phu rồi, chẳng phải là Nguyễn đại phu hay sao?

Hôm sau A Ngư quay về trước, đúng lúc Thẩm Linh Lung về nhà mẹ đẻ, nàng ta là đích nữ của Vinh Vương Phi. Từ trước đến nay không thích Tạ Uyển Dư, vẫn cho rằng là do Tạ Uyển Dung làm chậm trễ đại ca tốt của nàng ta.

Biết là thế nên Vinh Vương Phi luôn phải dặn dò Thẩm Linh Lung không được chèn ép chị dâu như trước. Mà Tạ Uyển Dư hiện tại cũng không phải là Tạ Uyển Dư trước kia, cho đến nay Vinh Vương Phi vẫn chưa thăm dò được nàng. Có lúc như trước kia chịu nhẫn nhịn, có lúc lại thay đổi như thể không chịu được chút uất ức nào.

Dù sao Vinh Vương Phi cũng sợ A Ngư, chỉ mong cung phụng nàng yên ổn sống qua ngày.

Bị Vinh Vương Phi ân cần dạy bảo một phen Thẩm Linh Lung cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm thấy mẫu thân của nàng ta quá dễ dãi. Cho dù Tạ gia đắc thế thì Vinh Vương phủ bọn họ cũng là hoàng tộc, chẳng có lí gì lại sợ bọn họ.



Bản thân nhỏ hơn đại ca những ba tuổi mà đã có một nam một nữ, còn đại ca thì sao, dưới gối trống vắng. Chẳng lẽ tước vị tương lai trao cho thằng nhóc mấy phòng vợ lẽ kia sao.

Càng nghĩ càng tức, Thẩm Linh lung quyết định tìm Tạ Uyển Dư nói chuyện, là một nữ tử há có thể ghen tuông như vậy.

Thẩm Linh Lung kéo A Ngư vào trong vườn, nói đông nói tây chuyện nhà một hồi lại nói đến chuyện con cái.

Thẩm Linh Lung kéo tay A Ngư, tha thiết nói: “Đại tẩu, tỷ nghe ta khuyên một câu đi, bỏ qua ý định di nương bọn ta, tỷ kiếm con nuôi lưu lại bên người, không phải thân sinh cũng thành thân sinh. Nếu không được nữa thì bỏ mẹ đoạt con cũng có thể được. Cho dù ra sao, đại ca ta cũng phải có hậu, bằng không tương lai sau này các người già đi biết phải làm sao?”

A Ngư thu tay lại lạnh lùng nói: “Em chồng có thể quản chuyện gia đình huynh trưởng từ khi nào vậy?”

Thẩm Linh Lung giật mình, hiển nhiên là không quen bị phản pháo, nhất thời nổi giận: “Ngươi cho rằng ta muốn quản sao, nếu không phải mẫu phi với đại ca ta quá tốt bụng, ngươi cho rằng ta muốn nói à?"

“Không ai bảo ngươi mở miệng, mẫu phi có biết ngươi nói chuyện này không?”

Thẩm Linh Lung mặt đầy sát khí: “Ngươi đừng hỡ cái là lôi mẫu phi ra áp chế ta, nếu không phải mẫu phi thương hại thì cũng không có loại con dâu như ngươi.”

“Trên đời này cũng không có con dâu nào chịu oan ức như ta.” Dường như A Ngư cũng phát bực.

Thẩm Linh Lung không thể tin vào tai mình, tức giận chỉ thẳng vào A Ngư: “Đồ ngu ngốc, toàn bộ kinh thành này ngươi là người uy phong nhất ha, bản thân không thể sinh cũng không cho phép người khác sinh, ngươi muốn đại ca ta đoạn tử tuyệt tôn sao!”

A Ngư hất tay nàng ta ra: “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, ta nào có bản lĩnh lớn như vậy. Rốt cuộc là ai có vấn đề, ngươi hỏi thử đại ca tốt với mẫu phi tốt của ngươi xem đi ha.”

Đồng tử Thẩm Linh Lung hơi co lại: “Ý ngươi là sao?”

A Ngư nhìn hòn non bộ: “Theo nghĩa đen, Thẩm Lĩnh Lung, ta nói cho ngươi biết, ngươi không đủ tư cách nói ta, Vinh Vương phủ các người không ai có đủ tư cách nói ta.”

Nói xong, A Ngư sải bước rời đi.

Thẩm Linh Lung sững lại đứng như trời trồng, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, hạ lệnh ép nha hoàn cấm không được mở miệng. Đe doạ xong hình như là mau chóng đi tìm Vinh Vương Phi.

Nhất định là Tạ Uyển Dư nói bậy, đại ca của nàng ta không thể có vấn đề, nhưng nàng lại khẳng định như vậy, còn có mẫu phi bảo vệ cho nàng. Bước chân Thẩm Linh Lung trở nên nặng nề.

Sau khi đám người Thẩm Linh Lung rời đi, hai người đứng sau hòn non bộ bước ra, Hứa Trắc Phi tay vẫn còn che miệng, mắt sáng quắc lên như thể vừa phát hiện ra báu vật.

Đây chẳng phải kho báu đó sao? Nếu thật sự con trai bà ta có cơ hội, một tên phế nhân làm sao xứng với vị trí Thế Tử. Nghĩ lại manh mối mấy năm gần đây, hai mắt bà ta càng ngày càng sáng. Vén váy đuổi theo chạy như bay, điều tra, phải mau đi điều tra!