Chờ đến khi Đường Ngọc Phỉ vào phủ quận chúa, mọi người đã đến gần hết, bên trong phủ vang lên tiếng cười của các quý nữ, Đồng Dương quận chúa như trăng giữa ngàn sao được vây quanh ở giữa.

Mà ánh mắt nàng lại thường xuyên dừng lại trên người Tam Hoàng tử, ngầm có ý tình.
Đồng Dương quận chúa là cháu gái Thái Hậu yêu thương nhất, lớn lên xinh đẹp, tài danh lan xa, được các quý nữ noi theo.

Sau này còn có thể trợ giúp Tam Hoàng tử ra nhiều chủ ý hữu ích trên con đường kế vị, nàng là người có giá trị, nên Tam Hoàng tử mới đồng ý giữ nàng bên cạnh.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ mang theo Tuệ Nguyệt đang cúi thấp đầu bên cạnh tiến vào, các quý nữ ai cũng trợn tròn mắt dẹt nhìn nàng.

Phía sau nàng còn mang theo vài gã sai vặt đang cẩn thận nâng một cây phỉ thúy cao bằng người, cây này toàn thân xanh biếc, dưới ánh mặt trời còn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, vừa nhìn là biết đồ có giá trị.
Lên sân khấu một cách ngầu lòi như đang lấy tiền vả vào mặt mọi người, ai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Vị này chính là?” Đồng Dương quận chúa có chút không nhận ra người có khí chất trầm ổn mới đến là ai, nghi hoặc hỏi.
“Nàng chính là nữ nhi duy nhất của Tướng Quốc – Đường Ngọc Phỉ.” Có người nhỏ giọng nói với nàng.
Lúc này Đồng Dương quận chúa mới từ trong ký ức mơ hồ nhận ra Đường Ngọc Phỉ, có chút kinh nghi, vẫn cảm thấy nàng không giống với trong ký ức của mình lắm.

Nàng cũng chưa từng giao tiếp với vị nữ nhi Tướng quốc này, nếu không phải do yến tiệc thưởng cúc gần đây, thậm chí nàng còn không biết người này còn tồn tại, không ngờ nàng lại đến tiệc sinh nhật của mình.

Nhớ đến lời đồn trên phố ngày nay, tài ở Túy Ông không phải rượu.
Nàng đứng dậy đón khách, nhấp miệng ôn nhã cười nói: “Ngươi chính là nữ nhi Tướng quốc sao? Đã tới chính là tâm ý, không cần thiết phải đưa lễ vật lớn như vậy, mọi người đều biết ta không thích phô trương lãng phí.”

Lúc này Đường Ngọc Phỉ mới tinh tế đánh giá nàng, quả nhiên Đồng Dương quận chúa có một nhan sắc tốt, da trắng như tuyết, mặt như hoa đào, một thân khí chất còn mang theo hơi thở Hoàng thất.

Chẳng qua nàng nhớ rõ tư liệu có nói, khuôn mặt Đồng Dương quận chúa không mang vẻ hảo phóng cho lắm.
“Đã tới sinh nhật của quận chúa, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật thật tốt, coi như biểu đạt một phen tâm ý.” Đường Ngọc Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ huy gã sai vặt đặt cây phỉ thúy vào giữa đại đường, mấy vị quý nữ đành phải tránh xa, sợ chạm phải nó.
Đồng Dương quận chúa nâng mí mắt, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, chẳng qua che giấu rất nhanh.
Tồn tại của Đường Ngọc Phỉ như con ngựa đầu đàn, không ai là vừa mắt nàng còn nàng thì cũng không vừa mắt ai, vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh ngồi uống trà ăn bánh, cứ như trước giờ nàng chưa từng mang danh bao cát, người tỏ tình với thái tử trước mặt bao nhiêu người cũng không phải là nàng.
Vậy mà cũng có người tỏ ra hứng thú với nàng – Tam Hoàng tử Thiên Lý Sóc.
Thiên Lý Sóc mặc một bộ áo gấm màu tím, dùng bạch ngọc quan vấn tóc, tay cầm một cây quạt xếp.

Hắn sinh ra đã có một tướng mạo tốt, đặc biệt là đôi mắt đa tình đào hoa câu hồn đoạt phách.

Đại hoàng tử có việc không tới, hắn chính là người được chú ý nhiều nhất, lại còn giở trò trước mặt các quý nữ ngồi xuống bên cạnh Đường Ngọc Phỉ, mang theo mấy phần tò mò đánh giá nàng: “Những câu thơ trong yến tiệc thưởng cúc, thật sự do ngươi làm?”
“Đương nhiên.” Không phải.
“Không ngờ Đường tiểu thư lại có tài hoa như vậy, bổn vương luôn luôn yêu thích kết giao bằng hữu cùng người có tài.” Thiên Lý Sóc cong môi cười, mở ra quạt xếp trong tay.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ liếc mắt nhìn cây quạt một cái: “Tam hoàng tử nói đùa, toàn kinh thành đều biết ta không có bằng hữu.”
Thiên Lý Sóc sửng sốt một chút, ngay sau đó nét cười trên mặt càng thêm sung sướng: “Nếu sớm biết Đường tiểu thư thú vị như vậy, ta sẽ là người bằng hữu đầu tiên của ngươi.”
Đồng Dương quận chúa thấy hai người “Trò chuyện với nhau thật vui”, sắc mặt lạnh lùng, đang định nói chuyện, lại có người thông báo: “Thái Tử đến ——”
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ với Thái Tử, Đường Ngọc Phỉ tập trung tinh thần, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nam tử mặc hoa phục từ nơi xa đi tới.


Thiên Lý Thanh vẫn mặc một bộ bạch y, khoác thêm áo choàng vân văn gấm màu đen, gương mặt như ngọc, lạnh lùng như tuyết, khiến cho màu sắc và hoa văn trên quần áo bị đè ép xuống.
Biết Thái Tử sợ lạnh, trong sảnh sớm đã có hạ nhân chuyển đến mấy bồn than nóng, tựa như một cỗ máy sưởi.
“A Thanh ca ca.” Đồng Dương quận chúa lập tức tiến lên đón, cười hô.

Xưng hô này khiến Đường Ngọc Phỉ nổi cả da gà, sau đó có chút chua chua mà nghĩ, đúng là thanh mai trúc mã, nàng hao hết tâm tư nhưng đến cả mặt của Thái Tử cũng không nhìn thấy được, người ta thì ca ca muội muội thân thân mật mật.
Thấy Thiên Lý Thanh đưa cho nàng một chiếc hộp gấm, đôi mắt Đồng Dương quận chúa sáng lên, ngay sau đó ý cười tỏa ra mời mọi người đến phòng khách riêng.
Tính cách Đồng Dương quận chúa nổi tiếng hiền hoà, nếu không cũng sẽ không xưng “Ta” với mọi người, ở trong phủ của nàng cũng không yêu cầu khắc nghiệt với lễ tiết, bởi vậy các quý nữ đều rất tự nhiên.

Những người có mặt trong buổi tiệc hôm nay đều là người có thân phận, những quý nữ này đều có tâm tư khác, âm thầm theo dõi vị trí bên người Hoàng tử.

Đường Ngọc Phỉ thấy Tam hoàng tử cùng Thái Tử không nóng không lạnh hàn huyên một lúc, ngay sau đó Đồng Dương quận chúa chắc chắn sẽ chọn ngồi ở giữa hai người, nàng chỉ còn một lựa chọn.
Trừ người trong Hoàng thất, còn ai có thể vượt qua cha nàng? Vì thế Đường Ngọc Phỉ dùng ánh mắt đuổi một quý nữ đi, bình yên ngồi xuống bên cạnh Thái Tử.
Một mùi thuốc thoang thoảng chui vào xoang mũi, cũng không gay mũi.
Mắt phượng của Thiên Lý Thanh liếc nhìn nàng một cái, ngay sau đó coi nàng là không khí, thần sắc hờ hững ngồi, chỉ để lại cho nàng một sườn mặt góc cạnh, sắc bén.
Đã vậy Tam Hoàng tử còn trêu ghẹo nói: “Hoàng huynh, biết rõ Đường tiểu thư có ý với ngươi, hà tất phải lãnh đạm như vậy, làm đau lòng người ta?”
“Vị trí chính phi của Hoàng đệ cũng còn trống, suy xét cho mình trước đi.” Thiên Lý Thanh lãnh đạm nói.
“Cũng phải, bổn vương đối với thơ của Đường tiểu thư cảm thấy rất hứng thú, có thời gian cũng muốn tham khảo một hai.” Thiên Lý Sóc không bực bội chút nào, nhìn Đường Ngọc Phỉ cười híp mắt.
Đồng Dương quận chúa bị xem nhẹ, trong lòng hơi bực, lập tức than một tiếng, giả ý tiếc hận nói: “Đến cả ta cũng thực thích thơ của Đường tiểu thư, đặc biệt câu ‘Mà đâu ngờ nét thanh cao mới là’ ý vị sâu xa kia.


Không ngờ Đường tiểu thư lại tài tình như thế, nguyện ý vì A Thanh ca ca mà chịu đựng mười mấy năm bị người ta phê bình, thật sự là……”
“So với người yêu thương, những hư danh đó có đáng là gì.” Đường Ngọc Phỉ nhe răng cười: “Danh khi nào cũng có thể có, nhưng trái tim chân thành thì không phải lúc nào cũng có, người nói có phải không quận chúa?”
Ngay cả bên người Thái Tử, Đường Ngọc Phỉ cũng dám bày tỏ tình yêu như vậy sao, không biết nên nói nàng không biết xấu hổ hay là nên nói nàng thật thâm tình.

Các quý nữ áp xuống kinh hãi trong lòng, ngẫm lại lại cảm thấy nàng thật ghê gớm, các nàng tuyệt đối không làm được đến nước này.
Nhưng các nàng không biết lời này của Đường Ngọc Phỉ còn có ý khác, sắc mặt Đồng Dương quận chúa khẽ biến, tươi cười trên mặt Thiên Lý Sóc càng thêm thâm sâu, chỉ có Thiên Lý Thanh là làm như không nghe được điều gì.
“Đường tiểu thư nói phải.” Đồng Dương quận chúa cười gượng một tiếng, chuyển đề tài: “Mọi người nếm thử mãng cầu mới được đưa đến đi, thứ này hiếm có, không phải lúc nào cũng có thể ăn đâu.”
Nói xong nàng đã lập tức ra lệnh cho mấy hạ nhân tới lột trái cây, đem thịt quả trắng ngọc dâng lên bàn ngọc đĩa sứ.

Thịt mãng cầu vừa nhìn đã biết là mọng nước, mềm mại ngọt lành, các quý nữ đều rất yêu thích.
Tươi cười trên mặt Đồng Dương quận chúa vừa mới triển lộ ra, Đường Ngọc Phỉ lại đột nhiên giơ tay ngăn cản động tác của Thiên Lý Thanh, đầu ngón tay chạm vào cổ tay hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Thứ này tính hàn, Thái Tử không nên ăn nhiều mới tốt.”
Động tác của Thiên Lý Thanh quả nhiên dừng lại một chút, đôi mắt nhìn nhìn Đường Ngọc Phỉ càng thêm sâu không lường được.

Diễn đàn Vietwriter.vn
“Là do ta đã quên nhắc nhở, A Thanh ca ca thân thể ca không tốt, xác thật không thể ăn nhiều mãng cầu.” Mấy câu nói này cơ hồ là nhảy ra từ kẽ răng Đồng Dương quận chúa, mà Thiên Lý Sóc làm như không thấy, trêu chọc ném thịt quả vào trong miệng, từ đầu đến cuối khóe môi đều giương ý cười.
Thiên Lý Thanh thu tay, mà Đường Ngọc Phỉ cũng đã cúi đầu ăn xong, phảng phất vừa rồi chỉ là nhắc nhở thiện ý trong lúc lơ đãng mà thôi.
Nàng không nói, Đồng Dương quận chúa đương nhiên nhẹ nhàng thở ra, lại khôi phục địa vị chủ nhân cười nói một chút chuyện vui thú.

Thiên Lý Sóc nói chuyện rất hay, hai người cực kỳ ăn ý, Thiên Lý Thanh lại chỉ ngắn gọn hồi đáp một câu khi bị Đồng Dương quận chúa hỏi, thần sắc nhàn nhạt, mí mắt cũng không nâng một chút.
Thái độ ngược lại làm cho Đường Ngọc Phỉ không hiểu, đôi mắt Đồng Dương quận chúa chưa từng rời khỏi người Thiên Lý Sóc, Thiên Lý Thanh lại tự nhiên, một chút cũng không ghen sao?
Là tâm tư Thiên Lý Thanh quá thâm trầm, kỹ thuật diễn quá tinh vi, hay là hắn thật sự không để ý?
Đường Ngọc Phỉ âm thầm suy nghĩ, trộm quan sát thần sắc Thiên Lý Thanh, vừa lúc phát hiện ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng quét tới đâu đó trong khoảng một giây mới thu trở về.

Nàng có chút tò mò, âm thầm rút trâm, coi nó thành một chiếc gương, tìm vị trí Thiên Lý Thanh mới vừa để mắt ở phía dưới bàn.
Rất nhanh, nàng đã thấy được một hình ảnh thú vị.
Bên dưới bàn, Đồng Dương quận chúa dựa lại gần Thiên Lý Sóc, vươn tay muốn chạm vào ngón út của Thiên Lý Sóc, hình như có chút e lệ, thử vài lần mới dám chạm vào, sau đó liền gắt gao quấn lấy không bỏ.
Lại nhìn lại vẻ mặt bên ngoài, hai người mặt không đổi sắc nói chuyện cười đùa, không lấy được giải Oscar đúng là đáng tiếc.

Đường Ngọc Phỉ ngầm tấm tắc khen một tiếng, xem ra đối với ái muội của hai người này, Thiên Lý Thanh cũng không phải là dạng hoàn toàn không biết gì, chỉ là không biết cuối cùng hắn có tâm trạng như thế nào.

Tuy nhiên, nếu đã để nàng thấy được, làm sao có thể không trêu cợt một phen?
Vì thế Đường Ngọc Phỉ nhìn như lơ đãng đảo qua tay áo, một chiếc ly liền lăn xuống bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy vỡ vụn, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm Đồng Dương quận chúa hoảng sợ, lập tức thu hồi bàn tay, trong mắt là kinh hoảng khó giấu, sợ có người thấy được.

So với nàng, cáo già Thiên Lý Sóc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nheo lại con ngươi nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ chỉ trong chớp mắt.
“Thật ngại quá, trượt tay.” Đường Ngọc Phỉ vô tội cười cười, trên mặt lộ ra vài phần xin lỗi vừa hợp ý cảnh.
Đồng Dương quận chúa có tật giật mình, một bên miễn cưỡng vui cười nói không có việc gì, một bên sai hạ nhân quét dọn ly vỡ, cuối cùng đã không còn hứng thú với đề tài vừa rồi, tựa hồ trong lòng còn sợ hãi.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cực kỳ thú vị, kiên nhẫn đợi một lát, một lần nữa lấy ra chiếc gương, tính nhìn xem Đồng Dương quận chúa có thêm động tác nhỏ nào nữa hay không.
Nhưng gương của nàng vừa mới thò ra, phía dưới bàn, một bàn tay to hơi lạnh nhanh chóng nắm chặt cổ tay của nàng, làm Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức suýt nữa làm rơi gương xuống đất.
Nàng ngẩng đầu, trên cao là một đôi mắt phượng lạnh lẽo như tuyết, bên trong cất giấu mười phần cảnh cáo nguy hiểm.
Ôi mẹ ơi, thao tác nhỏ của nàng chẳng lẽ đều đã bị Thiên Lý Thanh nhìn thấy sao? Đường Ngọc Phỉ bắt đầu luống cuống.

.