Chương 69:


Ngày rời kinh ấy mưa phùn kéo dài, sắc trời âm trầm, gió cũng cuốn theo hàn ý, lúc ấm lúc lạnh.
Xe ngựa dừng ở cửa phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh mặc một bộ bạch y như cũ, tóc dùng ngọc quan cài lại, một nửa thả tung nơi đầu vai.

Hắn nắm tay Đường Ngọc Phỉ đi bộ, mỉm cười nghe nàng lải nhải, Mạch Thanh Khoa, Tuệ Nguyệt cùng Dạ Kiêu đi phía sau cách họ ba bước.
Thiên Lý Thanh bước chân rất chậm, tay kéo Đường Ngọc Phỉ rất lạnh, nắm chặt.
Đường Ngọc Phỉ đau lòng, kéo tay hắn lên đặt ở bên môi thổi khí, tiếp theo lại chà xát, lúc này mới nói: “Bao tay sắp dệt xong rồi, điện hạ cố chịu một chút.”
“Được.” Thiên Lý Thanh lên tiếng, đợi nàng buông tay hắn mới vén một sợi tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai, thay nàng đội mũ trùm đầu, đỡ nàng lên xe ngựa, tiếp theo từ trong tay Dạ Kiêu lấy một hộp gấm đặt vào tay nàng: “Sau khi đến nơi hãy mở.”
“Là cái gì vậy?” Đường Ngọc Phỉ thấy hắn thần bí, chớp mắt tò mò hỏi.
“Đến lúc đó sẽ biết, phải tuân thủ ước định.” Hắn thân mật nhéo mũi nàng dặn dò, dứt lời lui lại một bước, không có ý định lên xe ngựa.

Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện hạ?” Đường Ngọc Phỉ khó hiểu nhìn hắn.
“Trong cung còn có chút việc vặt cần xử lý, nàng đi trước đi.” Thiên Lý Thanh đứng yên trước người nàng, ngữ khí nhàn nhạt.
“Có chuyện gì? Thần thiếp đi cùng chàng.” Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, xách váy phân trần muốn xuống, lại bị Dạ Kiêu tiến lên ngăn cản.
Thiên Lý Thanh mở dù, mắt phượng lẳng lặng nhìn nàng: “Ngọc Nhi, hiện giờ ta còn là Thái Tử, nên đi gặp phụ hoàng một lần cuối.”
Đường Ngọc Phỉ nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy thật sự không thể phản bác lý do của hắn, hắn bỏ đi thân phận Thái Tử, có lẽ Chính Gia Đế sẽ có chuyện muốn nói riêng với hắn, vì thế do dự trong chớp mắt hỏi: “Thần thiếp có thể chờ điện hạ trở về, đến lúc đó thì cùng nhau đi được không?” Dù sao cũng sẽ đi, nàng không vội chút thời gian này.
Thấy ánh mắt nàng bướng bỉnh, cũng đã đoán được nàng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, Thiên Lý Thanh than nhẹ một tiếng, đi đến trước người nàng, ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ đuổi kịp nàng nhanh thôi.” Dứt lời, hắn tiến lên hôn môi nàng, động tác mềm nhẹ, cẩn thận, tựa như lông chim xẹt qua, ngưa ngứa.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng như một kiện trân bảo hiếm có.

Hương vị quen thuộc trên người hắn truyền đến, Đường Ngọc Phỉ không nhịn được đỏ mặt, bọn Dạ Kiêu còn đang nhìn đấy! Sao hắn lại không sợ xấu hổ như vậy?
Trằn trọc môi nàng hồi lâu, Thiên Lý Thanh mới chậm rãi buông ra, cười khẽ: “Được rồi, đi đi.”
Tuệ Nguyệt cùng Mạch Thanh Khoa cũng lên xe ngựa, Dạ Kiêu ngồi ở chỗ cao trên thân đại mã, vung roi ngựa, bánh xe xoay chuyển, chở bọn họ đi xa.
Đường Ngọc Phỉ nhịn không được vén rèm lên quay đầu lại nhìn Thiên Lý Thanh.

Giữa mưa phùn mông lung, hắn bung dù, quần áo trắng tinh, đứng im bất động.

Khuôn mặt thanh lãnh dần mơ hồ nhưng cặp mắt đen kia lại gắt gao đuổi theo nàng, đứng yên tựa như pho tượng đá.

Phía sau hắn là đại môn hành cung thật lớn, mái đấu giác cong cong, hạ nhân trong phủ đều đã phân phát hết, hắn lẻ loi đứng đó một mình, như dung nhập vào một bức tranh xưa cũ.
Theo xe ngựa càng lúc càng xa, màu trắng kia rốt cuộc hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
Không biết qua bao lâu Đường Ngọc Phỉ mới hồi phục tinh thần, ngơ ngẩn buông mành Không biết vì sao, nàng vốn nên vui vẻ, nhưng đáy lòng lại trống rỗng khó chịu cực kỳ.
Tuệ Nguyệt nhận thấy nàng khác thường, nhẹ kéo ống tay áo nàng hỏi: “Thái tử phi không thoải mái ở đâu sao?”
Đường Ngọc Phỉ mờ mịt lắc đầu, nàng cũng không biết mình bị làm sao, chẳng lẽ ở hành cung lâu quá sinh ra cảm tình sao? Không biết nữa, nàng theo bản năng quay đầu nhìn Mạch Thanh Khoa, phát hiện hắn ôm gối ngồi một góc, ngơ ngẩn xuất thần, căn bản không để ý đến lời các nàng.
Nàng đột nhiên khó chịu, nhịn không được lại vén rèm lên.

Xe ngựa chạy cực nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng thoảng qua, Đường Ngọc Phỉ cũng không thể bắt lấy bất kỳ thứ gì.
Không biết chạy được bao lâu, khi Tuệ Nguyệt đã mơ màng sắp ngủ xe ngựa chợt dừng lại, chấn động đến mức người bên trong xe đều choáng váng.
“Đường Ngọc Phỉ, ta muốn gặp ngươi.” Ngoài mành vang lên một giọng nữ đoan trang, Đường Ngọc Phỉ lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm này —— Đồng Dương quận chúa.
Nàng vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy một cỗ kiệu cách đó không xa, Đồng Dương quận chúa cùng thị nữ bên người của nàng – Hồng Liên đứng cách đó không xa, một thân hoa phục giữa thiên địa âm trầm phá lệ xuất sắc, bên cạnh là hơn hai mươi thị vệ đeo đao.


Dạ Kiêu xoay người xuống ngựa, rút trọng kiếm che chở xe ngựa, ánh mắt lãnh lệ.
“Đồng Dương quận chúa, giữa chúng ta còn gì để nói?” Đường Ngọc Phỉ nhíu lông mày, nhàn nhạt hỏi.
Đồng Dương quận chúa hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ ẩn ẩn lộ ra một tia ghen ghét.

Nàng là quận chúa, là tài nữ nổi danh kinh thành, mà Đường Ngọc Phỉ bất quá chỉ là một bao cỏ, đời này của các nàng vốn không nên giao thoa.

Nhưng chính một nữ nhân như vậy lại lấy đi ánh mắt của Thiên Lý Thanh, khiến cho hắn cam nguyện vì nàng ta mà trả giá hết thảy.

Cho dù nàng chưa bao giờ yêu Thiên Lý Thanh nhưng vẫn cảm thấy tức ngực khó thở, không thoải mái.
Nàng rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn muốn đem chuyện Thiên Lý Thanh trong cung ngày ấy nói cho nàng ta biết.

Đương nhiên, nàng chẳng giúp ai cả, chỉ là không muốn Thiên Lý Thanh thuận lợi tiến hành kế hoạch vì nàng ta.
“Nếu sự tình liên quan Thiên Lý Thanh thì sao? Ngươi có biết hắn vì ngươi trả giá thứ gì không? Hắn sắp chết rồi.” Đồng Dương quận chúa chậm rãi tươi cười, ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm nàng.
Hô hấp của Đường Ngọc Phỉ cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?”
Dạ Kiêu nắm thật chặt trọng kiếm trong tay, âm trầm nhìn Đồng Dương quận chúa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái tử phi, thuộc hạ có thể động thủ giết nàng!”
“Ngươi quả nhiên không biết, vẫn còn chẳng hay biết gì?” Đồng Dương quận chúa lạnh lùng phá lên cười, mang theo khoái ý trả thù, nàng ta nâng cằm, lộ ra biểu tình đắc ý: “Ngươi cho rằng độc trên người của ngươi dễ giải như vậy sao? Đó chính là hàn độc mà độc sư riêng của Tam hoàng tử điều phối ra, nếu không có Thiên Lý Thanh lấy giải dược cho ngươi, ngươi đã sớm chết rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đường Ngọc Phỉ, rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt, có thể khiến Thiên Lý Thanh vì ngươi làm đến nông nỗi như vậy?”
“Dạ Kiêu, nàng nói thật sao?” Thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Dương quận chúa, Đường Ngọc Phỉ không biểu tình hỏi Dạ Kiêu.

“Thái tử phi……” Rõ ràng chỉ là một ánh mắt, Dạ Kiêu lại đột nhiên có chút hoảng loạn, càng không biết nên trả lời thế nào.

Bờ môi của hắn giật giật, cuối cùng cúi đầu quỳ gối trước người Đường Ngọc Phỉ, sắc mặt Mạch Thanh Khoa trong xe trắng bệch, mà Tuệ Nguyệt thì bưng kín miệng kinh hãi.

Đường Ngọc Phỉ nhảy xuống xe ngựa, lấy roi ngựa hung hăng quất lên người Dạ Kiêu, ngữ khí càng thêm đạm mạc: “Nói đi, nàng ta nói có thật không?”
Dạ Kiêu rũ đầu không nói, chịu một roi, chỉ cảm thấy trên lưng như bị lửa đốt đau đớn.
Tiếng gió đảo qua, lại một cái roi ngựa nữa nặng nề vụt lên lưng hắn, Đường Ngọc Phỉ không hề nhẹ tay, dùng mười phần lực.

Nàng mỗi lần đánh lại hỏi một câu, thanh âm đạm mạc nghe không ra cảm xúc, Dạ Kiêu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Vốn Đồng Dương quận chúa vẫn ung dung nhìn một màn này, nhưng Đường Ngọc Phỉ chỉ bình tĩnh, phảng phất như căn bản không để bụng một mạng người trước mắt.

Nàng không nhịn được nhíu lông mày, tươi cười nơi khóe môi lung lay sắp đổ.
“Thái tử phi, đừng đánh! Dạ Kiêu không nói thì để ta nói!” Mạch Thanh Khoa rốt cuộc nghiêng ngả lảo đảo xuống xe ngựa, quỳ gối trước mặt Đường Ngọc Phỉ.
“Mạch Thanh Khoa, ngươi đừng quên lời dặn của điện hạ.” Dạ Kiêu hít khí lạnh, cảnh cáo Mạch Thanh Khoa.
Nhưng Mạch Thanh Khoa lau nước mắt, cắn chặt răng: “Sau khi Thái tử phi té xỉu ở tết Thượng Nguyên, đại phu trong phủ bó tay, căn bản không thể điều phối ra giải dược.

Là điện hạ nuốt độc dược của Tam hoàng tử, lấy mạng đổi mạng mới có được giải dược, Tam hoàng tử kia nói trong vòng nửa tháng sẽ độc phát thân vong.”
Nói tới đây, Mạch Thanh Khoa ngậm miệng, trong mắt toàn là bi thương.
Mưa phùn còn đang bay, Đường Ngọc Phỉ loạng choạng, cơ hồ muốn ngã xuống.

Tay nắm chặt roi ngựa run rẩy mãnh liệt, nàng thốt ra một câu từ kẽ răng: “Rõ ràng các ngươi đều biết, lại không ngăn cản hắn, lại không nói cho ta……”
Nàng đột nhiên cảm thấy cả người rét run, từ tết Thượng Nguyên đến bây giờ đã qua bao lâu? Nàng tính không rõ.


Thiên Lý Thanh đột nhiên gấp gáp muốn tiễn nàng đi như vậy là bởi vì biết ngày chết của mình đã đến sao?
Rõ ràng thân trúng kịch độc, nhưng hắn không nói cho nàng biết, nàng cũng thật sự chưa nhìn ra, bị những lời nói dối của hắn lừa, chỉ nghĩ do hắn quá mức mệt nhọc sắc mặt mới kém như vậy.

Mấy ngày này, hắn làm sao chịu được thống khổ trúng độc? Lại mang tâm thế như thế nào để an bài đường lui cho nàng, đưa nàng rời khỏi kinh thành?
“Thái tử phi.” Tuệ Nguyệt khóc nức nở.
Đường Ngọc Phỉ mở miệng, cảm thấy thanh âm của mình khàn khàn đáng sợ: “Tuệ Nguyệt, lấy hộp gấm điện hạ giao cho ta ra.”
Tuệ Nguyệt không dám rơi lệ, đôi tay run rẩy đặt hộp gấm lên tay nàng, Đường Ngọc Phỉ mở ra, trong hộp là hai thứ —— một là hưu thư, hai là chiếc nhẫn Thủy Bích.
Đầu óc nàng oanh một tiếng lâm vào trống rỗng, Đường Ngọc Phỉ ngơ ngẩn nhìn, cảm thấy tất cả thanh âm trên thế gian đều đã biến mất, đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Cái nhẫn ban chỉ này là vật nàng nhận được vào ngày thứ hai sau khi gả vào phủ Thái Tử, Thiên Lý Thanh đeo nó lên ngón cái của nàng, nói cho nàng biết thấy vật như gặp người, về sau sẽ không ai có thể khi dễ nàng nữa.
Nàng khăng khăng trả nhẫn về, không ngờ nhanh như lại trở về trong tay nàng.
Lần này là thật sự tử biệt rồi.
Đồng Dương quận chúa mở to hai mắt nhìn cái nhẫn kia, trên mặt toàn là thần sắc thất bại, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này, A Thanh ca ca giao cái nhẫn này cho ngươi, sao hắn lại …” Diễn đàn Vietwriter.vn
Không biết qua bao lâu, Đường Ngọc Phỉ chỉ chậm rãi lấy phong hưu thư kia ra, xé thành từng mảnh nhỏ, bay theo gió.
Nàng đoạt trọng kiếm bên hông Dạ Kiêu chém đứt sợi dây nối ngựa và xe, xoay người lên ngựa, kéo nó quay đầu, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vung roi kéo cương.

Tuấn mã hí vang chở người trên lưng chạy xa, quyết tuyệt đến vậy.

Mà đám người Dạ Kiêu quỳ gối trong mưa bất động trong chớp mắt, bọn họ rõ ràng biết, nhưng lại không thể ngăn cản.
Sắc mặt Đồng Dương quận chúa trắng bệch, nàng vẫn cảm thấy, mình thua rồi.

.

Chương 70:


Tiểu viện vốn náo nhiệt giờ yên tĩnh không tiếng động, Thiên Lý Thanh sớm đã ném dù đi, mưa phùn dày đặc xối vào đầu vai hắn, hắn lại chưa phát hiện, bước đi lảo đảo đến trước phòng, đẩy cửa ra.


Trong phòng có rất nhiều đồ vật đều đã bị mang đi, khó tránh khỏi trống trải, hắn lẳng lặng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng không bước vào, chỉ đỡ khung cửa chậm rãi ngồi xuống đất, nhắm mắt thở phì phò.


Tính thời gian, chắc bọn họ cũng đã đến nơi rồi? Ngọc Nhi đã mở hộp gấm hắn cho nàng chưa? Cũng không biết nàng sẽ tức giận, khổ sở đến mức nào. Chỉ mong Dạ Kiêu cùng Mạch Thanh Khoa có thể ngăn được nàng. Nghĩ đến đây, trên mặt Thiên Lý Thanh lộ nụ cười khổ. Hắn không muốn nàng bị một người chết trói buộc. Nàng còn trẻ như vậy, nếu nàng muốn tái giá, hắn cũng nguyện ý, chỉ không biết hôn phu tương lai của nàng có bắt nạt nàng hay không.




Thiên Lý Thanh mở to mắt, lấy ra túi tiền màu xanh lá từ trong ngực, mặt trên có hai con bướm xấu xí dùng chỉ hồng lục tuyến thêu thành. Đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn, khóe môi hắn gợi lên tươi cười nhẹ nhàng.


Cuối cùng, chỉ còn nó ở lại bên hắn.


Hắn bình yên chờ cái chết. Đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí bén nhọn, bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc. Giữa mày hắn giãn ra lộ vẻ ngạc nhiên.


Thiên Lý Thanh giãy giụa đứng dậy, thân ảnh mà hắn thương nhớ đêm ngày cũng đã dần xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Hai người nhìn nhau cách màn mưa xa xa.


“Thiên Lý Thanh …” Nàng nghẹn ngào, lẩm bẩm gọi cái tên kia. Một đường này nàng giục ngựa chạy gấp, rất nhiều lần suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi lưng ngựa, sợ khi trở về chỉ còn thấy một khối thi thể lạnh băng. Nàng chạy như bay, gắt gao ôm lấy người kia, nước mắt như đê vỡ, nói không nên lời.


Độ ấm cùng hương vị quen thuộc trong ngực, Thiên Lý Thanh vẫn không thể phục hồi tinh thần, sợ đây chỉ là một ảo ảnh trong mơ. Thật lâu sau, hắn mới không dám tin mà ôm lấy nàng, thấp giọng mở miệng: “Ngọc Nhi?”


Trong nháy mắt kia, hắn không nhịn được kinh hoảng, nàng đã biết tất cả sao?


“Thiên Lý Thanh, vì sao chàng không hỏi xem ta có đồng ý hay không, vì sao lại đẩy ta đi?” Đường Ngọc Phỉ cố nén nước mắt ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt trước mắt, lời nói gian nan phun ra: “Sao chàng có thể làm vậy?”


Rõ ràng nàng mới là người nên hy sinh, rõ ràng nàng làm hết thảy đều là để hắn sống lâu thêm một ít. Nàng đã đánh cược tính mạng rất nhiều lần, dựa vào đâu mà hắn lại tự quyết định như thế, khiến những nỗ lực của nàng đều như nước chảy về biển Đông? Ai đồng ý để hắn đổi mạng cho nàng? Đường Ngọc Phỉ không tiếng động hò hét, rồi lại không thể nào hận nổi, chỉ có thể đỏ mắt nhìn hắn.


“Ngọc Nhi, đừng khóc.” Thiên Lý Thanh hoảng loạn muốn lau nước mắt cho nàng, động tác hậu đậu như con nít.


Hắn còn lời muốn nói nhưng cổ họng lại không hề dấu hiệu mà tự phun ra máu tươi, tất cả nhiễm trên vạt áo trắng tinh của hắn, nhuộm thành từng đóa hoa mai đỏ thắm. Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức giơ tay che môi hắn, nhưng hắn lại nặng nề ho khan, máu tươi từ khe hở ngón tay nàng tràn ra, ánh mắt toàn là đau đớn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.


Ho khan một trận, hắn mới kéo tay Đường Ngọc Phỉ ra, mắt phượng nhìn nàng thật sâu, lộ ra tươi cười nhợt nhạt: “Nếu đã trở lại, ngồi cạnh ta một chút được không?”


Đường Ngọc Phỉ gật đầu, sóng vai ngồi bên người hắn, để hắn dựa đầu vào vai nàng.


Thế mưa dần tăng, hạt mưa rơi xuống nền đất trước mắt, bắn lên từng mảnh bọt nước, hô hấp của người bên đầu vai nhạt dần, nhẹ phảng phất như ngay sau đó sẽ biến mất.


Hai người ngồi yên lặng hồi lâu, Thiên Lý Thanh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta sinh ra ở trong cung, trừ nữ nhân liều chết đưa ta tới thế giới này, chưa từng có người thiệt tình quan tâm ta, ngay cả phụ thân thân sinh của ta cũng chỉ là lợi dụng. Khi ta còn niên thiếu, Đồng Dương từng coi ta là huynh trưởng, đáng tiếc ngay cả một tia chân tình này cũng bị thâm cung ma hóa.”


“Ngọc Nhi, ta thấy thâm cung này vô cùng lãnh khốc, càng không hề hy vọng hai chữ thiệt tình xa vời ấy, cho đến khi nàng xuất hiện.” Diễn đàn Vietwriter.vn


Hắn nói tới đây thì dừng lại như đang than nhẹ, ngữ khí bi thương vô tận: “Ta không biết cưới nàng là đúng hay sai, mẹ đẻ ta trúng độc mà chết, thái y nói ta sống không quá 30 tuổi nhưng ta lại ích kỷ cột nàng vào bên người, hiện giờ ta làm hết thảy, chỉ vì chuộc tội mà thôi.”


“Hiện tại nàng đã biết, có trách ta lừa nàng không?”





Đường Ngọc Phỉ nhẹ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên mặt: “Không trách.” Nàng đã sớm biết hết thảy, sao có thể trách hắn chứ?


“Mạng này vốn là ta thiếu nàng, nàng có thể thay ta sống lâu thêm một ít cũng tốt.” Thiên Lý Thanh lẩm bẩm nói, gương mặt thanh lãnh hiện lên vẻ không nỡ cùng quyến luyến nồng đậm.


Hắn rất hối hận, sao lúc trước lại lãng phí nhiều thời gian bên nàng như vậy? Nếu có thể hiểu lòng mình sớm một chút, nếu có thể yêu nàng sớm một chút thì tốt rồi. Nhưng thế gian này đâu ra nhiều khả năng như vậy? Hiện giờ sắp chết rồi mới phát hiện mình có nhiều lời muốn nói với nàng như không thể nói hết.


Ngọc Nhi của hắn, hắn không cam lòng … thật sự là một đoạn nghiệt duyên sao?


“Sau khi ta chết, nàng hãy tìm một trượng phu tốt mà sống qua ngày. Hắn nhất định phải đối tốt với nàng, phải có thân thể khỏe mạnh, có thể sống cùng nàng thật lâu.”


“Điện hạ, chàng từng đồng ý với ta, chờ xuân về cùng ta đi đạp thanh mà.” Đường Ngọc Phỉ rốt cuộc không nhịn được nức nở thành tiếng, kẻ lừa đảo này, rõ ràng hắn đã hứa hẹn với nàng nhiều như vậy, khiến nàng mong đợi lâu như vậy. Nàng vốn tưởng rằng sau khi xuân về chính là thời điểm bọn họ du lịch khắp nơi tiêu dao tự tại, nhưng mà hắn còn không thể qua khỏi mùa đông.


“Ngọc Nhi, tha thứ cho ta.” Thiên Lý Thanh thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng thấp giọng nói: “Ta sắp chết rồi, thật không muốn nàng hận ta.”


Đường Ngọc Phỉ khóc đến không thở nổi, bả vai gầy guộc run rẩy kịch liệt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới thời gian bọn họ ở bên nhau sẽ ngắn ngủi như thế.


“Ta … Ta sẽ không hận chàng.” Nàng rốt cuộc nói ra những lời này.


Thiên Lý Thanh ho khan, có máu tươi nhỏ giọt rơi trên đôi tay đang đan vào nhau. Hắn khép mắt lại, cảm thấy đau đớn giảm bớt một chút, cơ thể bắt đầu nhẹ nhàng, theo đó là cảm giác buồn ngủ không chịu nổi. Hắn biết mình phải đi rồi, dù cho hắn có lưu luyến đến đâu, hắn cũng phải buông tay nàng rồi.


“Vậy là tốt rồi.” Hắn gian nan mở miệng, vô lực nâng khóe môi, tiếng hít thở dần dần yếu đi.


Không biết đã qua bao lâu, Đường Ngọc Phỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng xen lẫn trong trong mưa, như chỉ cần gió thổi sẽ tan vào hư không.


Hắn nói: “Ngọc Nhi, thay ta sống lâu một chút .”


Từ đó về sau, không còn tiếng động nào nữa.


Đường Ngọc Phỉ không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, người trên vai lặng yên không tiếng động dựa sát vào nàng, nhiệt độ trên tay tan đi từng chút một, nàng ngơ ngẩn nhìn màn mưa trước mắt, thật lâu sau mới dám quay đầu lại nhìn hắn.


Cặp mắt phượng kia đã sớm khép lại như đang ngủ. Một tay khác vô lực buông xuống, túi tiền xấu xí kia lẳng lặng nằm trong tay hắn, đôi mắt nàng đau đớn.


Đường Ngọc Phỉ hôn cái trán lạnh băng của hắn, cười khẽ nói: “Thiên Lý Thanh, chàng lừa ta, ta cũng lừa chàng một chuyện, coi như là huề nhau đi? Chàng đã quên quẻ bói chúng ta tính vào tết Thượng Nguyên viết gì sao? Thế giới này không có chàng, ta phải sống thế nào đây……”


Để hắn gối lên đùi mình, Đường Ngọc Phỉ gỡ “Trùng động” trên đầu xuống, bình tĩnh kêu gọi.


“Đường tỷ.” Cây trâm lóe lóe, thanh âm ôn hòa của trợ lý vang lên.


“Vận dụng đặc quyền, đem phủ đệ này thiêu hủy đi.” Nàng ôn nhu vỗ về khuôn mặt Thiên Lý Thanh, ngữ khí nhàn nhạt. Nơi này cất giấu hỉ nộ ai nhạc của bọn họ, Thiên Lý Thanh đến chết cũng chưa thể ra ngoài, nàng không muốn nơi này bị người khác làm bẩn, thôi thì cùng nhau tan thành cát bụi đi.


“Vâng.”





Một khắc giọng nói của trợ lý vang lên, mọi nơi bên trong phủ Thái Tử đột nhiên bùng lửa, liếm láp hết thảy, thế lửa dần lan tràn, mang theo quyết tuyệt cắn nuốt hết thảy. Trong phủ Thái Tử khói đặc cuồn cuộn che trời. Yêu hận giận si của bọn họ đều tan thành mây khói.


Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt dựa vào Thiên Lý Thanh, khóe môi còn mang theo ý cười nhợt nhạt. Ít nhất trước khi tràng lửa này kết thúc, nàng còn yêu hắn, là thê tử của hắn, hãy để nàng bên hắn những phút giây cuối cùng này đi.


Hồn tới tụ tán, sinh tử uyên ương, đây là duyên trời đã định. Diễn đàn Vietwriter.vn


……


Không đến nửa năm thời gian, Chính Gia Đế chết đi trong đau ốm, Đại hoàng tử Thiên Lý Hạo trên đường từ huyện Dao trở về xe ngựa trượt chân lăn từ trên vách núi xuống, chết không toàn thây. Cùng năm, Tam hoàng tử Thiên Lý Sóc bước lên đế vị, nghênh thú Đồng Dương quận chúa làm Hậu.


Tân đế tiền nhiệm, lấy thủ đoạn lôi đình quét sạch dư đảng của tiên hoàng cùng Đại hoàng tử lưu lại, mỗi người trong triều đều cảm thấy bất an. Mà vào lúc này Đường tướng quốc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cáo lão hồi hương.




Phu thê Tướng quốc mang theo Tuệ Nguyệt, Mạch Thanh Khoa cùng Dạ Kiêu đi tới tòa nhà Thiên Lý Thanh mua ở ngoài thành, bọn họ biết sinh thời nguyện vọng của hai người kia chỉ là rời xa hỗn loạn trong cung, an ổn qua ngày, bởi vậy liền thay bọn họ thực hiện tâm nguyện này.


Tuệ Nguyệt cùng Dạ Kiêu thành hôn, Thiên Lý Thanh sinh thời đã an bài thỏa đáng hết thảy, mọi chuyện liên quan đến hôn sự của hai người đều đã lên kế hoạch xong.


Thời gian trôi nhanh, vào một mùa đông nọ.


Một mùa đông vô cùng rét lạnh, một đêm tuyết lớn không ngờ, ngày hôm sau khi Tuệ Nguyệt mở cửa ra tuyết đã đọng sắp đến đầu gối, gió lạnh thấu xương thổi bên ngoài phòng, thổi đến hoa Phù Tang trong phòng lắc lư, lạnh đến nàng cũng không nhịn được run rẩy.


Tiểu nữ nhi ba tuổi của nàng nghịch ngợm, lôi những vật cũ phủ đầy bụi ra, nàng không đành lòng quở trách, đành phải kêu Dạ Kiêu cùng Mạch Thanh Khoa nhân cơ hội này cùng nhau thu thập. Trong đó còn có vật cũ của Thái Tử cùng Thái Tử Phi, bọn họ lấy từng cái ra, tinh tế lau tro bụi trên mặt.


Bọn họ đếm kỹ, có một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, bên trong là dược vật trân quý chưa từng sử dụng, sau khi mở ra, một cổ dược hương nhợt nhạt quanh quẩn bên chóp mũi, linh chi năm đó Thái Tử Phi liều mình đoạt tới cũng ở đây.


Một tấm vải bông đen sắc, Thái Tử Phi gọi nó là khăn quàng cổ.


Một chiếc nhẫn Thúy Bích, bọn họ đã phân phát ám vệ đi, tất nhiên là không cần đến nữa.


Một bộ bao tay còn chưa dệt xong, là của Thái Tử Phi đồng ý dệt cho Điện hạ, đáng tiếc không thể hoàn thành.


Một xấp chữ mẫu ố vàng, là nét chữ của Thái tử phi lúc sinh thời luyện qua, tất cả đều có tên của Thái tử điện hạ.


Một chiếc đèn hoa đăng hình phù dung, còn có thể nhìn thấy đề nét mực mờ mờ “Tường thành xung quanh lập chư hầu”. Diễn đàn Vietwriter.vn


……


Hốc mắt ba người ướt át, cho đến khi Tuệ Nguyệt lấy ra nồi uyên ương đã rỉ sắt kia, Mạch Thanh Khoa rốt cuộc không nhịn được nức nở thành tiếng. Bọn họ đã không còn có thể tụ tập bên hai người ấy ăn lẩu trong khi tuyết rơi tựa như mùa đông năm ấy nữa rồi, hiện giờ nhớ tới vui sướng khi đó phảng phất như đã qua một thế hệ.


Dạ Kiêu không đành lòng xem lại, quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không nhịn được nhớ tới ngày ấy, nữ tử dáng người nhỏ xinh ngạo nghễ đứng, mắt đen lóng lánh, ngữ khí kiên quyết:


“Nếu hắn đi rồi, ta quyết không sống một mình.”