Chương 72:


Đường Ngọc Phỉ tuyệt vọng nhắm mắt chịu chết, đã chuẩn bị tốt tâm lý sau khi thoát ra sẽ bị các đồng nghiệp châm biếm rồi.

Nhưng cô đợi một lúc lâu, sự đau đớn trong tưởng tượng vẫn không đến.

Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, khi mở mắt ra cô lại kinh ngạc nhìn thấy con hổ đen kia đã nằm trên mặt đất, trong đôi mắt toàn là hư vô, trên thân còn đang chậm rãi chảy ra một dòng máu.

“Đúng là phế vật.” Hách Liên Ngọc Thư ở trên thu hồi lại bàn tay bạch ngọc, chậc chậc lưỡi hai tiếng: “Một con hổ yêu thành niên lại không bằng một con thỏ thông minh, phí công nuôi dưỡng cái đồ ngu xuẩn này lâu như vậy.”
Đường Ngọc Phỉ nhận ra bản thân đã sống sót sau ba phút, thoát thân khỏi bộ vuốt thì nước mắt gần như rơi đầy mặt rồi, nào ngờ lại nghe được nam đồng áo đen kia hỏi: “Đại nhân, A Hổ chết rồi, vậy con thỏ này phải xử lý thế nào?”
Hách Liên Ngọc Thư một tay chống cằm dáng vẻ như đang suy ngẫm, đôi mắt màu lục xanh thẫm kia không hề chớp mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ chằm chằm.

Đường Ngọc Phỉ cảm thấy tựa như có cung tên trong vô hình vèo vèo bắn tới, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm vô cùng xấu, hắn giết cả con hổ đen kia cũng chẳng hề có chút do dự nào, bóp chết mình đương nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

“Vừa mới chết một con, vậy thì để nó đến thế chỗ đi.” Hắn trầm ngâm một lát, lại đột nhiên nở một nụ cười vô cùng xấu xa với cô.

Ngay sau đó, Đường Ngọc Phỉ liền cảm thấy cơ thể mình nóng như muốn bốc cháy, lại thấy bản thân càng ngày càng cách xa mặt đất, mọi đồ vật xung quanh đều bắt đầu thu nhỏ lại.

Cô ngã gục xuống mặt đất giãy giụa, kết quả lại dễ dàng thấy được bốn chân của mình, trên chân được che kín bởi những hoa văn màu đen.

Đợi khi cảm giác nóng rát dần tan biến, dưới hố lúc này rõ ràng là một con hổ vằn giống y con vừa rồi!
“Nhốt lại đi, bổn đại nhân phải dùng cơm rồi.” Lúc này Hách Liên Ngọc Thư lúc mới hài lòng, sau khi để lại mấy câu này liền phất tay áo rời đi, chỉ còn lại Đường Ngọc Phỉ ở dưới hố gầm to một tiếng, thực tế là cô đang chửi ầm lên.


Hách Liên Ngọc Thư ông nội nhà ngươi! Đường Ngọc Phỉ dồn sức dang bốn chân phóng mạnh về phía trước, muốn nhảy từ dưới hố lên, nhưng hai đoạn xích sắt đứt gãy kia không biết từ khi nào đã nối liền lại, từ trong động không ngừng kéo dài đến đây chế trụ bốn chân của cô, không chút khách khí kéo cô trở lại bên trong động nơi con hổ đen kia từng ở.

Một mùi hôi thối tanh nồng xộc vào mũi, làm cô choáng váng chỉ thiếu điều ngất xỉu thôi.

Âm thanh trên đỉnh đầu tiếng dần dần biến mất, lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Đường Ngọc Phỉ bị xiềng xích gắt gao chế trụ không có cách nào thoát thân, tức giận dùng móng vuốt cào cào mặt đất.

Tức chết! Thật đúng là tức chết mà! Tại sao cô lại phải đi sưởi ấm cho một tên nam phụ xấu xa như vậy chứ? Để nữ chính thay trời hành đạo không tốt hả?!
Đường Ngọc Phỉ hạ quyết tâm, nhiệm vụ thất bại thì thất bại, cô không làm! Vì thế lập tức dùng “Trùng động” để gọi trợ lý nhỏ.

Nhưng gọi cả nửa ngày, vậy mà chẳng có ai trả lời.

Có chuyện gì vậy? Đường Ngọc Phỉ khẩn trương, trong lòng càng thêm nóng nảy lại gọi thêm mấy lần, kết quả “Trùng động” vẫn không hề có động tĩnh nào như cũ, cô đi làm nhiệm vụ đến giờ chưa gặp qua tình huống như vậy, cô sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

Chắc không phải là “Trùng động” xảy ra lỗi gì chứ?
Đường Ngọc Phỉ bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau khi thư ký nhỏ phát hiện có điểm không đúng nhất định báo lên trên, đến lúc đó cho dù là vấn đề gì đi nữa cũng sẽ được sửa chữa lại thôi, cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

Cứ xem như mãi vẫn không liên lạc được thì sau khi cô chết cũng sẽ được đưa về thế giới hiện thực.

Nghĩ vậy, Đường Ngọc Phỉ cuối cùng cũng yên tâm một chút.


Chỉ có điều, như vậy cũng đại diện cho việc cô cần phải tiếp tục ở lại cái thế giới nhiệm vụ này.

Cái mũi cô đã thích ứng được với mùi hôi trong động, Đường Ngọc Phỉ xây dựng tốt cho mình một tâm lý vững vàng, cuối cùng cũng thoải mái không ít, bắt đầu suy xét bước tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng mà suy nghĩ cả nửa ngày, cô lại đau khổ phát hiện bản thân thế nhưng cũng chẳng có biện pháp nào…… Nam phụ chính là tiên nha! Người ta biết pháp thuật, có thể lên trời xuống đất, cách ngàn dặm cũng có thể lấy mạng của cô, ở trước mặt người ta cả mạng của mình cô cũng chẳng có năng lực để bảo toàn nữa là, dù chinh phục hay phản công cô đều không có cửa để nghĩ tới.

Nhìn lại bây giờ, cả tự do về thân thể cô còn không có, à không, cô còn không được tính là một con người nữa kìa.

Trong đầu xuất hiện vô số ý tưởng, Đường Ngọc Phỉ cuối cùng cũng hạ quyết tâm —— cô cũng muốn tu hành! Cô có thể cảm giác được rõ ràng, linh lực trời đất của thế giới này cực kỳ tinh túy, hơn nữa động vật có thiên bẩm tu luyện hơn người phàm, cô dường như đã nắm được bí quyết, rất nhanh liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Giống lão tăng nhập định nhịn đói nhịn khát như vậy không biết bao lâu, đáy hố yên tĩnh đột nhiên lại có tiếng vang.

Lỗ tai cô vừa động, từ trong bóng đêm mở mắt, rõ ràng nhìn thấy ngoài cửa động lại đặt một cái lồng sắt quen thuộc, mấy con thỏ đáng yêu ở bên trong cũng nhảy nhót chạy ra……
Trên trán Đường Ngọc Phỉ liền hiện lên dấu ba chấm, lại tới nữa?
Âm thanh đứt gãy của xiềng xích vang lên, trong sơn động giống như có một cỗ năng lượng đẩy Đường Ngọc Phỉ đã nằm mấy ngày liền ra bên ngoài, cô lười nhác đứng lên, ngã trái ngã phải đi ra ngoài.

Đám thỏ đáng thương nhìn thấy con quái vật to lớn như cô, đúng thật là sợ đến mức động đậy cũng không dám, nhưng chính Đường Ngọc Phỉ cũng là một con thỏ, còn có linh hồn của một con người, cho dù là có đói đi chăng nữa thì nghĩ tới việc phải ăn thịt sống cô cũng không hứng thú nổi.

Thỏ đáng yêu như vậy sao lại ăn thịt thỏ chứ? Vì thế cô liền giơ lên bộ vuốt nhẹ nhàng đẩy đẩy, đem cái cửa chặn đường mấy con thỏ đẩy xa ra một tí, rồi vòng quanh dưới hố bắt đầu tản bộ.

Hách Liên Ngọc Thư đang tìm thú vui trước giờ cơm nhìn cả nửa ngày, phát hiện sủng vật mới này cả một chút hứng thú ăn thịt thỏ cũng không có, đôi lông mày đen như mực hơi nhíu lại, quay đầu hỏi bên nam đồng mặc áo đen ở bên cạnh: “Con súc sinh sao vẫn không ra tay?” Đường Ngọc Phỉ nghe thì vậy trợn trắng con mắt.

Nam đồng áo đen cung kính mà cúi người đáp lại: “Bẩm đại nhân, tuy rằng ngoại hình đã biến thành A Hổ, nhưng dù sao thì nó vẫn là một con thỏ.”

Cuối cùng cũng hiểu ra đồng loại thì không tương tàn, Hách Liên Ngọc Thư giống như đang suy tư gì đó gật đầu, sau đó khóe môi lại nâng lên lộ ra một nụ cười quyến rũ, Đường Ngọc Phỉ nghe thấy hắn dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy thì thả rắn đi.”
Thả thả thả cái gì?! Đường Ngọc Phỉ bên trong thân xác con hổ chấn động, không dám tin tưởng nhìn gương mặt điên đảo chúng sinh kia của Hách Liên Ngọc Thư.

Bên tai lại bất ngờ nghe được âm thanh “tê tê” làm da đầu người ta phát lạnh, cùng với âm thanh cọ sát phần vảy dưới bụng của loài bò sát thân mềm khi di chuyển, một con mãng xà toàn thân đen nhánh không biết từ nơi nào đã bò xuống hố, cứ như vậy cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm tặng cho đám thỏ bên cạnh, chỉ phun ra cái lưỡi uy hiếp kẻ thù duy nhất của nó —— Đường Ngọc Phỉ.

Nữ nhân đều có thiên tính khiếp sợ đối với động vật máu lạnh, máu trong người Đường Ngọc Phỉ bắt đầu chảy ngược, sợ tới mức cả người cứng đờ.

Mà con mãng xà kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai con thú cứ vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co.

Ngay lúc đại não Đường Ngọc Phỉ đang vô cùng căng thẳng thì con mãng xà kia lại đột nhiên lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mà phóng tới, phóng thẳng tắp về phía cô.

Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức hét lớn một tiếng, quay đầu liền bỏ chạy, vừa chạy còn vừa mắng to: “Con mẹ nó, á, có rắn, á, Hách Liên Ngọc Thư, ông nội nhà ngươi, á, ngươi đáng bị nữ nhân lợi dụng, bị nữ nhân đá, bà đây lẽ ra không nên đến thế giới nhiệm vụ này!”
“Sao lại có một tên nam phụ có tính cách xấu xa như vậy, còn may mắn được làm một tiên nhân!”
“Bà đây cho dù có chết, cũng sẽ ở dưới địa ngục nguyền rủa ngươi đến kiếp sau!”
……
Một hổ một xà, một con chạy một con thì đuổi theo, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy những câu mắng chửi mà mình có thể nghĩ ra được, cô đều nhiệt tình đem ra mắng hết, mặc dù sau khi ra khỏi miệng cũng chỉ là một loạt tiếng hổ rầm rú.

Ngay lúc cô đang chuyên tâm chạy trốn, thì Hánh Liên Ngọc Thư vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát phía dưới hố đột nhiên lại nâng tay hướng về phía cô, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng bay lên, thân thể lại đón nhận một trận nóng rực như thiêu đốt, sau đó cơ thể ở không trung càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến trở về với hình dáng của một con thỏ tuyết trắng bị Hách Liên Ngọc Thư nắm ở trên tay, đưa đến trước mắt.

Đột nhiên ở khoảng cách gần như vậy dựa sát vào gương mặt xinh đẹp đến mức yêu nghiệt kia, Đường Ngọc Phỉ thậm chí có thể ngửi được mùi hương quyến rũ trên người hắn, hơi thở của đối phương tựa như lan, con ngươi phỉ thúy nhìn cô một lúc, đột nhiên mở miệng: “Ngươi mắng ta?”
“……?”
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao thằng nhóc này lại có thể nghe hiểu được cô đang nói gì chứ?
Đôi mắt màu lục trầm kia của Hách Liên Ngọc Thư liền nguy hiểm nheo lại, sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy trong đầu hắn có lẽ đang hiện lên vô số phương pháp ăn thịt thỏ rồi, lập tức liều mạng giãy dụa, run rẩy muốn xin tha.

Cô không sợ chết, chỉ sợ thằng nhóc này cho cô sống không bằng chết!

Nhưng cô đã quên, con thỏ không có thanh âm.

Vì thế Hách Liên Ngọc Thư không chút lưu tình nắm cổ cô đi ra ngoài, Đường Ngọc Phỉ lúc này mới phát hiện đây là một cái huyệt động rất lớn, Hách Liên Ngọc Thư trực tiếp đem cô ra đến cửa động, đã lâu không được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu rọi, Đường Ngọc Phỉ vì không thích ứng ánh sáng nheo nheo mắt, sau đó lại bị tiên cảnh trước mắt làm chấn động.

Trời trong xanh, cổ thụ sừng sững trước mắt, tán cây xanh mướt rợp bóng, rễ cây ngoằn ngèo bám chặt mặt đất, bóng cây đem ánh mặt trời chuốt thành từng sợi dây nhỏ, đi tiếp về phía trước là một vách đá cao vạn trượng, phía dưới lại là một biển mây cuồn cuộn, hào quang trải dài trên những con sóng trắng hóa thành đủ loại màu sắc, có đỏ, có vàng, còn có tím, tựa như một con sông đầy màu sắc đang cuồn cuộn chảy, sặc sỡ chói mắt.

Đường Ngọc Phỉ còn chưa nhìn đủ, Hách Liên Ngọc Thư đã đem theo cô nhẹ nhàng nhảy xuống, bên tai là tiếng gió vù vù, Đường Ngọc Phỉ càng giãy dụa mạnh hơn, trong lòng lại hoảng sợ nghĩ tên nhóc này có phải là muốn ném chết mình không?
Ý nghĩ mới vừa hiện ra, bên tai đã vang lên một thanh âm lười biếng: “Còn lộn xộn sẽ ném chết ngươi.”
Tính mạng bất cứ lúc nào cũng bị đe dọa, Đường Ngọc Phỉ lập tức giả chết, may mắn không qua bao lâu thằng nhóc này đã hạ xuống rồi.

Một người một thỏ rơi vào một rừng hoa đào, cách đó không xa có hồ nước ngọc bích trong suốt, sương mù tỏa ra từng trận từng trận, Đường Ngọc Phỉ không hiểu tại sao, một giây sau đã bị ném đi, vừa vặn rơi xuống hồ nước theo một đường parabol hoàn mỹ.

Hơi lạnh thấu xương không hề đoán trước mà vây lấy, tựa như muốn đem linh hồn của cô cũng đông cứng luôn, nước hồ sặc vào phổi , Đường Ngọc Phỉ thiếu chút là ngất rồi.

May mắn là con thỏ nhẹ, cô giãy giụa run run từ trong nước nổi lên, lại thấy Hách Liên Ngọc Thư đứng ở trước người mình, nhìn cô cười tủm tỉm nói: “Nếu như ngươi dám bước khỏi hàn trì này thì bổn đại nhân liền giết ngươi.”
Móng vuốt của Đường Ngọc Phỉ mới vừa chạm vào bờ hồ liền co rụt lại, cho dù bị nước lạnh trong hồ làm cho đầu óc mơ màng không rõ thì có nói gì cô cũng không dám lên, cô biết thằng nhóc này không hề nói đùa.

Hách Liên Ngọc Thư tựa như cảm thấy rất thú vị, rũ mắt rất hứng thú đánh giá cô: “Ngươi đúng thật có thể nghe hiểu lời nói của ta, so với con hổ kia thì thông minh hơn nhiều.

Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng ở trong hàn trì này qua một ngày một đêm thì chuyện nhục mạ bổn đại nhân liền được xóa bỏ toàn bộ, có khi bổn đại nhân vui vẻ còn có thể cho ngươi sống lâu hơn một chút.”
Một ngày một đêm? Cô chỉ ở có một lát liền muốn đi đời rồi, thằng nhóc này đang đùa với cô sao? Đường Ngọc Phỉ nghiến răng, đáy lòng vô cùng tức giận.

Đúng lúc này, Đường Ngọc Phỉ thấy một con gấu mèo buồn cười từ xa chạy tới, ở trước mắt cô hóa thành nam đồng mười hai mười ba tuổi, mang gương mặt tròn trịa như cái đĩa lớn đã lâu cô không gặp, giọng điệu cậu ta ưu sầu: “Đại nhân, trưởng lão Hồ tộc lại tới nữa rồi, nói là lần này đã tuyển chọn kỹ càng, mang đến một nữ hồ ly đẹp nhất trong tộc, muốn an bài hôn sự cho ngài.”
Con hồ ly kia vừa nghe vậy, đôi mắt chợt lóe sáng, biến mất tại chỗ..

Chương 73:


Trong rừng đào chỉ còn lại Đường Ngọc Phỉ, nhưng cô vẫn không dám bò ra khỏi hàn trì, ai biết được khi nào Hách Liên Ngọc Thư sẽ đột nhiên quay lại chứ, như vậy cô nhất định sẽ còn bị ngược đãi bi thảm hơn.


May mắn ngay lúc bị lạnh đến sắp không chịu nổi nữa thì Đường Ngọc Phỉ phát hiện mỗi một giọt nước trong hàn trì đều ẩn chứa nguồn linh lực vô tận, nếu như tu hành thì chỉ cần một chút công sức nhỏ sẽ nhận lại được hiệu quả gấp đôi.


Vì thế dựa vào tinh thần ngoan cường bất khuất phản đối thế lực tà ác, Đường Ngọc Phỉ chịu đựng linh hồn đang run rẩy vì lạnh của mình bắt đầu tu hành.


Tên hồ ly biến thái Hách Liên Ngọc Thư này đúng là không giữ lời hứa, hoàn toàn đem cô vứt ở sau đầu, để cô ngâm trong hàn trì cả một tháng! May mắn là Đường Ngọc Phỉ cô đã dần thích ứng với nhiệt độ trong hàn trì, chuyên tâm tu hành, bây giờ cô đã có thể cảm giác được rất rõ ràng có một luồng linh khí mỏng manh chạy tới chạy lui trong cơ thể mình, chuyện này khiến cô vô cùng vui sướng.




Cô có dự cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy, qua một hai năm nữa có lẽ cô có thể mở miệng nói chuyện rồi, con hồ ly tốt nhất là đừng bao giờ tới quấy rầy cô.


Nhưng mà ông trời không muốn cô được như ý, ngay lúc Đường Ngọc Phỉ tu luyện đến quên mình thì bên trong rừng đào lại truyền đến âm thanh trò chuyện, cô mở to mắt, nhìn một nam một nữ đang từ phía xa xa đi tới.


Nam nhân đi phía trước mặc một bộ áo bào màu tím đậm, dáng người nhẹ nhàng, mái tóc đen dày tung bay trong gió, mơ hồ nhìn đến vậy mà còn phong tình hơn nữ tử áo trắng đi phía sau hắn, áp chế toàn bộ ánh hào quang của người ta. Không cần nghĩ cũng biết nam nhân này chắc chắn là Hách Liên Ngọc Thư, vậy nữ nhân đi phía sau hắn chẳng lẽ là nữ hồ ly xinh đẹp nhất hồ tộc mà con gấu mèo kia nói đến?


Cuộc đối thoại của họ vô cùng rõ ràng truyền vào tai Đường Ngọc Phỉ.


“Ngọc Thư, Yên nhi tới đây cũng đã hơn một tháng rồi, rốt cuộc đến khi nào chàng mới cho ta một câu trả lời?” Nữ tử áo trắng kia xoắn xoắn góc áo, trên gương mặt trắng nõn lại hiện lên hai đám mây hồng, đôi mắt hồ ly ngập tràn tình ý liếc nhìn Hách Liên Ngọc Thư.


Hách Liên Ngọc Thư không trả lời, ngược lại nhàn nhã bẻ xuống một cành đào, tùy ý cài vào sau tai của nàng ta, thành công làm gương mặt của nàng ta đỏ như đít khỉ, kích động đến nỗi sắp ngất rồi.


Đường Ngọc Phỉ nhếch nhếch mép, Hách Liên Ngọc Thư này đúng là xứng với câu lưu luyến bụi hoa, một cao thủ tình trường, nếu không phải do thấy được một tia thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt hắn, thật sự là đã bị hắn lừa rồi. Nhưng nữ tử áo trắng này cũng không phải là cô nương dễ lừa gạt, tâm tình chỉ kích động trong nhất thời sau đó liền ổn định lại, không có được đáp án sẽ buông tha mà hỏi: “Trưởng lão trong tộc đã hối thúc thiếp, nếu thiếp vẫn không thể cho bọn họ câu trả lời thì sẽ bị trục xuất trở về, Ngọc Thư, chàng rốt cuộc…… Rốt cuộc có thích Yên nhi không?”


Đường Ngọc Phỉ đang nghe lén cũng ngừng hô hấp lại, cô nghĩ tới, ngày đó con gấu mèo tinh kia có nói Hách Liên Hồ tộc muốn sắp xếp hôn sự cho Hách Liên Ngọc Thư, dựa theo tuổi tác của yêu tinh thì tính ra hắn cũng đã là một ông chú ế vợ rồi, hơn nữa hắn còn có thiên phú tu hành hiếm có, các trưởng lão trong Hồ tộc nhất định đều hy vọng hắn sinh con nối dõi nhiều một chút để làm rạng danh Hồ tộc.


Đáng tiếc con hồ ly này chỉ có hứng thú với việc đùa giỡn trái tim người ta, đi qua vạn bụi hoa, thân không lưu một phiến lá, sau này lại vì Tiểu Long Nữ thủ thân, goá bụa cả đời.


Đổi lại là lúc bình thường, Đường Ngọc Phỉ khẳng định sẽ không hy vọng nam vụ trong nhiệm vụ của mình có đối tượng khác, nhưng nghĩ đến con hồ ly này đã thực hiện hành vi ngược đãi với mình, Đường Ngọc Phỉ chỉ trợn mắt khinh bỉ, yên lặng cầu nguyện hai người này không chú ý tới mình.


Ông trời lại không toại nguyện lòng người, đôi mắt của Hách Liên Ngọc Thư chuẩn xác khóa chặt cô.


Mẹ nó, đừng động vào cô! Trong lòng Đường Ngọc Phỉ hoảng hốt, thân thể lại nóng lên, ngay sau đó cô lại trực tiếp từ trong hàn trì đứng lên!


Nước hồ chỉ cao đến thắt lưng cô, đôi chân thẳng tắp thon dài vô cùng rõ ràng hiện ra trong dòng nước trong veo, làn da tinh tế, thân hình cân đối. Tấm sa mỏng ướt sũng ở trên người cô, phác họa ra dáng người quyến rũ yểu điệu phập phồng thon thả, lúc Đường Ngọc Phỉ cúi đầu cả bản thân cô cũng kinh ngạc, trên mặt nước phản chiếu một gương mặt thanh thuần ngoan ngoãn.





Trong chớp nhoáng, Đường Ngọc Phỉ liền cất bước chuẩn bị chạy trốn, kết quả vừa mới bước ra khỏi hồ nước thân thể còn ướt đẫm đã có một đôi bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo của cô, ôm cô vào trong lòng ngực, giọng nói của Hách Liên Ngọc Thư lập tức truyền vào tai, âm cuối còn kéo dài: “Tại sao vừa nhìn thấy bổn đại nhân liền muốn chạy trốn rồi, ngươi sợ cái gì?”


Không cần nghĩ cũng biết dáng vẻ của bọn họ nhìn qua có bao nhiêu ái muội, gương mặt của nữ tử áo trắng vốn đã trắng nay càng trắng hơn, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn họ.


Như vậy làm cô càng tức giận, Đường Ngọc Phỉ căm tức nhìn hắn, nhấc chân lên muốn đá hắn ta một cái, nhưng Hách Liên Ngọc Thư lại điểm lên eo của cô một cái, toàn thân lập tức tê liệt, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể mềm mại dựa vào lòng ngực hắn, mặc người tàn sát.


Cô thề, đợi sau này có cơ hội, nhục nhã của hôm nay nhất định phải lấy lại gấp trăm ngàn lần!


“Ngọc Thư, nàng ta là ai? Hai người có quan hệ gì?” Bạch y nữ tử thấy bọn họ thân mật “tán tỉnh”, gần như nghiến răng ngiến lợi nói: “Khó trách chàng chần chừ không đồng ý hôn sự của chúng ta, thì ra chàng đã có nữ nhân khác, vậy tại sao một tháng này chàng cũng không từ chối ta?”


Khóe môi Hách Liên Ngọc Thư mang ý cười, thong thả ung dung nói: “Yên nhi nói gì vậy, ta thích nàng liên quan gì đến việc ta và người khác ở bên nhau?”


Yên nhi tính tình đơn thuần nào đã nghe qua cái logic ngang ngược như vậy, sắc mặt từ trắng chuyển thành đỏ, cuối cùng oán hận lau nước mắt quay đầu chạy đi. Đường Ngọc Phỉ vẫn đang dựa vào lòng ngực Hách Liên Ngọc Thư yên lặng chúc mừng cô ấy, rời xa tra nam, trân trọng sinh mệnh.


Nhìn thấy nàng ta đã chạy xa, cảm giác tê liệt của Đường Ngọc Phỉ cũng tan biến, cô lập tức đẩy Hách Liên Ngọc Thư ra, trên mặt hiện rõ chán ghét, nếu không phải vì cô vẫn không thể nói chuyện, cô khẳng định sẽ chửi ầm một trận rồi.


Lúc này Hách Liên Ngọc Thư để mặc cô đẩy ra, đôi mắt màu lục xanh thẫm nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi toàn thân cô đều nổi da gà, cuối cùng cũng chậm rãi phun ra một câu: “Không ngờ rằng khi biến thành hình người, dáng vẻ cũng không tồi.”


Tên biến thái chết tiệt này, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy da gà của mình sắp rơi đầy đất rồi, lúc này thân thể lại biến trở về hình dáng con thỏ, một lần nữa bị Hách Liên Ngọc Thư xách lên.


“Xem ra trong khoảng thời gian này ở hàn trì người đã có thu hoạch không nhỏ, bổn đại nhân đã nói sẽ giữ lời, tạm thời không giết ngươi, chờ một ngày nào đó có đồ chơi mới thông minh hơn ngươi thì động thủ cũng không muộn.” Hách Liên Ngọc Thư đánh giá cô một cái lát, sau đó đặt cô ở trên vai của mình rồi đột nhiên bay lên trời, Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức dùng móng vuốt gắt gao bấu chặt phần áo trên vai hắn, tránh bị rơi xuống.


Sau đó cô kinh ngạc phát hiện, quanh người Hách Liên Ngọc Thư một chút gió cũng không có, lúc này hắn đang đứng ở giữa không trung, ngay cả một góc áo cũng không có động đậy.


Rừng đào dưới chân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng toàn cảnh cả ngọn núi đều hiện ra trước mắt Đường Ngọc Phỉ. Trong kịch bản có ghi, ngọn núi mà Hách Liên Ngọc Thư ở tên là Vạn Loan sơn, nơi đây linh khí dồi dào, địa hình rất cao, mây mù bao phủ quanh năm, tiểu yêu tinh quái trên núi nhiều không đếm xuể, trước khi tên ma vương Hách Liên Ngọc Thư này đến, thì đây là một nơi bình yên thích hợp tu luyện.


Đường Ngọc Phỉ run rẩy ở trên vai Hách Liên Ngọc Thư đang lướt đi trong không trung, sợ hắn lại nghĩ ra biện pháp gì để ngược đãi mình, căn bản không có tâm tình để thưởng thức biển mây đang cuồng cuộn phía dưới. May mắn Hách Liên Ngọc Thư thật sự không ra tay, hắn hạ xuống một con hẻm nhỏ dưới nhân gian, tiếng hò hét ở khắp nơi làm Đường Ngọc Phỉ vô cùng kích động.


Nhân gian á, bắn pháo hoa á!


Hách Liên Ngọc Thư chậm rãi từ trong hẻm nhỏ ung dung bước ra, người trên đường đều nhìn không chớp mắt, bác gái đang giành giật rau cách đó không xa nhìn thấy hắn còn lộ ra vẻ e thẹn của thiếu nữ. Cô nhịn không được quay đầu, lại phát hiện đôi môi hắn mang ý cười quyến rũ, cánh môi xinh đẹp đỏ hồng như chu sa, cái mũi cao thẳng, hàng lông mi mảnh dài lại cong vút, đôi mắt hoa đào long lanh rực rỡ kia hơi nheo lại, câu hồn đoạt phách.





Thằng nhóc này giống như vô cùng hưởng thụ cảm giác bị nhìn chằm chằm, một đường thanh thản thong dong mang theo Đường Ngọc Phỉ đi tới…… Cửa thanh lâu.


Nhìn bảng hiệu “Vạn Hoa Lâu” vô cùng lớn trên đỉnh đầu, cùng với các cô nương trên lầu đang phất chiến khăn tay rắc đầy phấn thơm thét chói tai đến sắp ngất để mời gọi hắn, Đường Ngọc Phỉ theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, tính toán một chút bây giờ chạy trốn thì tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu. Thằng nhóc này cũng không thể nào ở trước mặt nhiều người phàm như vậy thi triển pháp thuật mà?


Nghĩ như vậy, tinh thần Đường Ngọc Phỉ liền phấn chấn lên, nóng lòng muốn thử.




“Ngươi nếu như dám trốn, ta sẽ đánh gãy bốn cái chân thỏ của ngươi.” Ý tưởng vừa thành hình lại bất ngờ nghe được câu nói uy hiếp như vậy, Đường Ngọc Phỉ run run, thằng nhóc này làm thế nào mà luôn luôn đoán được ý nghĩ trong lòng cô vậy!


Hách Liên Ngọc Thư cười như không cười nhìn cô một cái, ôm cô trở lại trong lòng, ngựa quen đường cũ đi vào Vạn Hoa Lâu, lập tức có mấy cô nương cười duyên nhào tới, trong đó một người lớn mật kéo cánh tay hắn, chỉ hận không thể đem cả người đều dựa vào người hắn: “Hách Liên công tử đã lâu không có tới gặp bọn thiếp, còn tưởng rằng chàng đã sớm quên mất Tiểu Nguyệt rồi.”


Nhìn dáng vẻ, lại còn là khách quen!


“Sao lại quên được nàng, quy tắc cũ, đem Tiểu Hoa Tiểu Thúy đều gọi đến đây.” Hách Liên Ngọc Thư “Yêu thương” nói, sau đó còn lộ ra một nụ cười vô cùng quyến rũ với nàng ta, nữ tử tự xưng là Tiểu Nguyệt kia đều bị nụ cười này hớp hồn rồi.


Oanh oanh yến yến bốn phía vây quanh hắn cùng đi gian phòng rộng lớn sáng sủa, tấm màn lụa màu hồng nhạt đong đưa theo gió, ở giữa là một chiếc giường lớn màu hồng, còn có một chiếc bàn tiệc, rượu thịt trên bàn đã được chuẩn bị từ trước, Hách Liên Ngọc Thư mỉn cười ngồi xuống sau đó lập tức có cô nương giúp hắn rót rượu.




Đường Ngọc Phỉ ở trong ngực hắn cuối cùng cũng được thả ra, Đường Ngọc Phỉ sắp bị các cô nương chen đẩy đến mức sắp thở không nổi rồi, chẳng lẽ các cô không nhìn thấy có một con thỏ trắng đáng yêu lại đáng thương đang nằm trong ngực hắn sao?! Còn nữa, mùi phấn son ở đây cũng quá nồng, vậy mà Hách Liên Ngọc Thư cũng không thấy ngạt thở một chút nào sao, không hổ danh là tên tra nam tệ nhất toàn kịch bản, đủ đẳng cấp.


“Ai da, con thỏ này từ đâu đến vậy, sao lại nhảy được lên bàn rồi?” Có người sợ hãi kêu lên một tiếng.


“Là con thỏ của Hách Liên công tử, mấy người cẩn thận một chút!”


Tiếng nói này vừa cất lên, cô nương vừa rồi còn đang vô cùng chán ghét chán ghét giây sau gương mặt lại lập tức thay đổi trở nên hòa ái dễ gần, tiếp theo đó bên cạnh Đường Ngọc Phỉ liền có vô số vòng tay ôm lấy thân thể cô, thuận theo bộ lông của cô xoa nắn vuốt ve, từ đầu đến chân đều không bị bỏ xót, trong miệng lại liên thanh không ngớt lời khen cô, ngọc tuyết đáng yêu thế nào, tinh linh kỳ quái thế nào, thật xứng tư chất tiên nhân như Hách Liên công tử.


Như vậy mà còn nhịn được thì còn chuyện gì không thể nhịn nữa! Con thỏ mà nóng nảy thì còn cắn người nữa kìa! Đường Ngọc Phỉ hung hăng cắn một cái vào trên đầu ngón tay của ai đó, hài lòng nghe được tiếng hét sợ hãi của nàng ta.


“Hách Liên công tử, con thỏ này sao lại cắn người chứ!” . Thật trùng hợp, người cô cắn trúng chính là Tiểu Nguyệt, đối phương tỏ ra vô cùng đáng thương nhào vào lòng ngực Hách Liên Ngọc Thư muốn được an ủi.


Hách Liên Ngọc Thư cũng liếc mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ một cái, ngón tay thon dài như ngọc trong hư không búng một cái, lập tức Đường Ngọc Phỉ liền từ trên bàn ngã lăn xuống đất, lăn vào một góc nhỏ trong căn phòng.


“Ngoan ngoãn đợi ở trong góc, đừng làm bổn công tử mất hứng.” Hách Liên Ngọc Thư khẽ cười, lời nói này là nói với Đường Ngọc Phỉ, ngầm chứa uy hiếp.


Đường Ngọc Phỉ giận đến cả người run run, ở dưới mái nhà của người không thể không cúi đầu, bây giờ đến cả mắng cô cũng lười mắng rồi, tĩnh tâm áp chế nóng nảy, nhắm mắt bắt đầu tu hành.