“Thấu kính của đèn pin không thể nhóm lửa được…chúng ta chỉ có thể đánh lửa thôi.”Tần Ngư kinh ngạc, cô cũng không biết chuyện này.

Tên Trần Dịch Phong này thật là giỏi.Dù lý thuyết thì nắm chắc, nhưng đánh lửa cũng chẳng dễ dàng gì.

Hai người cố gắng nửa tiếng cũng không nên cơm cháo gì hết.

Hiện tại đã phí phạm một giờ rồi, dù cho thêm hai ba tiếng nữa, cũng không nổi lửa lên được.Tần Ngư đột nhiên nói: “Có thể đưa đèn pin của anh cho tôi mượn không? Dùng nó thì có thể…”Ánh mắt Trần Dịch Phong chợt lóe, hắn lập tức cầm lấy đèn pin, gỡ thấu kính ra rồi đưa cho Tần Ngư: “Dùng nó để hứng ánh mặt trời, cho dù cái kính này mỏng nhưng chiếu vào chỗ đánh lửa thì cũng có thể giúp ích.”Tần Ngư cũng không chần chừ, cô cầm lấy thấu kính, canh góc độ tốt nhất...“Tên này đáng ghét dễ sợ, ham muốn thể hiện bản thân quá mạnh, hắn lại không biết xấu hổ.


Rõ ràng biện pháp là do cô nghĩ ra, mà tên họ Trần này làm như do chính bản thân tự ngẫm ra vậy.

Do cô hiền để bị ăn hiếp, nếu là tôi thì không nhấn chết hắn không ăn tiền.”Con mèo cực kỳ khó chịu.Tần Ngư: “Lúc không xung đột ích lợi, quản hắn tìm đường chết làm chi.

Chẳng qua hắn thể hiện càng nhiều thì ta có thể xác định hắn không phải cố chủ mà ta đang tìm.”Ơ? Cô có phán đoán rồi á?“Ý nghĩa tồn tại của phòng hoàng kim là trừng ác dương thiện.


Chỉ là một chương trình sinh tồn mà thôi, cho dù ác thì cũng không thể ác tới mức nào được, huống chi đã nói rõ ràng là để ta hỗ trợ vượt ải, chắc chắn không thể là giúp người ác được.

Chuyện này nói rõ cố chủ chính là một người lương thiện.”“Vậy cô cảm thấy tên Trần Dịch Phong là người xấu hả?”“Tốt hay không tốt thì phải xem tiêu chuẩn của mỗi người.

Dù sao theo góc nhìn của ta thì hắn quá quá lắm chỉ có tính ích kỷ, chưa tới mức xấu xa gì.

Nhưng đối với phòng hoàng kim mà nói, chắc chắn nó không ưu ái những tên ích kỷ như thế.

Bảy người trừ đi một thì còn lại sáu người.”.