Năm đó mẹ cô chính là ở trong hoàn cảnh hạ thống khổ bất kham này.

Không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng vũ nhục.

Vốn định chịu đựng, nhưng cha cô không chịu đựng được, nhưng trong nhà Lại Xuân có người, chú hắn là thôn trưởng trong thôn bọn họ, lại có chút tiền, gào thét kêu người đến, đem ông đánh đến bị thương nặng, hơn nữa Lại Xuân kia lúc ấy còn cố ý cầm mảnh bình rượu chặt đứt hai ngón tay ông.

Một thợ mộc hai ngón tay bị chặt đứt, tương đương với việc chặt đứt cuộc sống.

Lại gia lại nhét một ít tiền cho thôn trưởng thôn Trúc Nội, hai bên dẫn người ăn một bàn tiệc rượu, ngày hôm sau chuyện này liền xong.

Sau đó Lại Xuân nhiều lần tới quấy rối, chính là trong miệng một ít đàn ông trong thôn cũng không sạch sẽ, thôn trưởng cũng khồn làm khó dễ.


Bị bất đắc dĩ, người một nhà bọn họ chỉ có thể rời thôn, liền như con mèo kia nói.

Đây là lúc bi kịch bắt đầu.

—— Lại Xuân là ngòi nổ, những người trong thôn đó ngu muội ích kỷ, thói hư tật xấu của con người là căn nguyên.

Cát sát! Tần Ngư dùng một chút lực, không cẩn thận bẻ gãy bút chì, môi nhấp gắt gao.

Cô phải thay đổi hoàn cảnh bi kịch này.

Hoàng hôn ánh sáng nhạt chiếu vào cửa sổ, trong lòng cô đã có một chút ý tưởng, nhưng còn chưa thành hình.

Tần Ngư đứng dậy hâm đồ ăn, một lát ngoài sân có thanh âm.


Là Tần Viễn cùng Vu Sanh đã trở lại.

Lao động một ngày, hai người tất nhiên đã mệt, chỉ là đều đã thích ứng trong mọi tình cảnh khổ cực, hơn nữa cùng nhau làm việc, hai người cũng không cảm thấy sinh hoạt gian khổ suy sút.

Bất quá giống như có chút khác thường, hai người vào cửa sau đó đều nhìn cô.

Vu Sanh đã đến trước mặt cô, đem cái rỗ trong tay đưa cho Tần Ngư.

Tuy không nói gì, nhưng mặt mày đều là ý cười.

Tần Viễn chất phác ít lời, lúc này liền nói một câu: “Mẹ con thấy.

”Vu Sanh nhịn không được quay đầu lại nhìn ông, đây không phải ông nói muốn mang về tới cho Tiểu Ngư sao?Tần Viễn tự mình thu thập quần áo cùng giày, nói: “Cũng ăn không hết bao nhiêu thức ăn, nếu Tiểu Ngư nhàm chán có thể nuôi nó, nhìn còn có chút đáng yêu.

”.