Trên đường phố kinh thành, mấy chiếc xe ngựa bề ngoài tầm thường chạy vụt qua.

Người qua đường lơ đãng liếc mắt một cái, nhìn thấy hạ nhân đi theo bên cạnh xe ngựa, liền biết đây lại là quan to quý nhân từ địa phương chạy tới.

Sinh thần của hoàng đế, gần đây trong thành thỉnh thoảng sẽ lại có quan viên mang theo người nhà đến kinh thành, chuẩn bị chúc thọ hoàng đế.

"Đây là nhà nào? Đến trễ như vậy, cũng không sợ muộn sao?" Một người tò mò hỏi.

Đúng vào lúc này, một trận gió thổi qua, thổi bay rèm xe ngựa lên một góc, lộ ra nửa khuôn mặt người trong xe.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi, tóc đen búi thành búi tóc, giữa tóc cắm một cây trâm kim điệp, lộ ra chiếc cằm tinh xảo nhỏ nhắn, da thịt như tuyết, môi đỏ mọng xinh đẹp.

Mặc dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, cũng có thể tưởng tượng ra phong thái tuyệt diễm của người đó, khiến người ta không thể nào quên được.

Có người giật mình một lát, nói: "Ta nhớ rõ cây trâm kia, người nọ hẳn là thê tử của Thế tử Viễn Đình Hầu, Tiểu thư Tô gia Tô Lạc Yên năm đó."
Người còn lại bừng tỉnh: "Thì ra là nàng, ta cũng nhớ, nàng còn từng là cựu Thái tử phi đấy!"
Một vài kẻ tò mò nhỏ giọng nghị luận, mà ở trong một quán trà bên đường, lầu hai gần cửa sổ, một nam tử sắc mặt lãnh ngạnh đang ngồi, mắt hắn thâm trầm lạnh lùng, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe ngựa càng lúc càng xa, thật lâu vẫn chưa từng dời tầm mắt.

Bởi vì vị trí thuận tiện nên hắn có thể thấy rõ nữ tử ngồi trong xe ngựa kia.

Đó chính là Tô Lạc Yên, thiếu nữ từng tôn kính hắn như thần minh.

Hắn còn nhớ rõ đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng khi nhìn hắn, sống lưng cương trực khi cuộn mình nằm trên giường.

Mấy năm nay, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nữ nhân từng yêu mến cũng đang dần dây dưa trở nên cuồng loạn, không còn thuần khiết, tiểu ý ôn nhu như năm xưa.
Cố Tu Yến thường xuyên nghĩ, nếu lúc trước hắn lựa chọn Tô Lạc Yên, hiện giờ có thể tốt hơn một chút hay không?
Nhưng trên thế gian này, làm gì có chuyện nếu như, càng không cách nào quay đầu lại được.

Hắn buông tha cho nàng, có hối hận thế nào cũng đã muộn rồi.

Vừa nãy liếc mắt một cái, nhìn thấy dung nhan tuyệt lệ của nàng vẫn như trước kia, còn thấy đôi mắt càng thêm trong trẻo sáng sủa hơn trước, nàng vẫn đẹp, vẫn hồn nhiên linh tú như vậy.


Cố Tu Yến nhịn không được suy đoán, hiện tại thần minh trong lòng Tô Lạc Yên vẫn là hắn, hay là cái người phu quân mù kia của nàng?
Với tính cách thủ lễ đó của nàng, chắc là phu quân của nàng rồi? Nàng chính là như vậy, ai là phu quân nàng thì chính là trời của nàng, cho dù thân thể người nọ có là phế nhân tàn tật, mắt không thể nhìn thấy.

Nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý, không rời không bỏ.
"Điện hạ, điện hạ?" Một người đối diện nhẹ giọng gọi.

Cố Tu Yến bỗng nhiên hoàn hồn, đảo mắt nhìn về phía người nọ, trầm mặc trong chớp mắt nói: "Ta biết rồi, ngươi đi nói cho nàng biết, sinh thần của phụ hoàng sắp đến, mấy ngày gần đây ta không rảnh đi thăm nàng.

Chờ qua vài ngày nữa, ta sẽ dẫn Yến Nhi đi cùng."
"Vâng, vâng, tiểu nhân liền đi chuyển lời cho Tô lương đệ."
Mắt thấy người rời đi, Cố Tu Yến vẫn dừng lại một hồi, mới đứng dậy rời khỏi trà lâu này.

Nửa năm trước biểu muội có thai, vốn nên là chuyện vui, đáng tiếc vừa mới phát hiện lại ở một lần tranh chấp với Tô Bạch Vi mà bị sảy thai, sau đó liền lưu lại căn bệnh, thái y nói nàng không cách nào thụ thai nữa.

Tống gia tức giận, gây áp lực để Cố Tu Yến đưa Tô Bạch Vi ra ngoài.

Nửa năm nay, Tô Bạch Vi vẫn luôn sống trong biệt viện bên ngoài, Cố Tu Yến phải bớt chút thời gian mới có thể tranh thủ đi thăm nàng.

Kỳ thật Cố Tu Yến đã không phân biệt được, rốt cuộc mình đối với Tô Bạch Vi là tình cảm gì.

Hắn yêu nàng sao? Có lẽ là tình yêu, bởi mỗi lần nàng khóc trước mặt hắn, hắn sẽ sinh lòng thương tiếc với nàng.

Hắn yêu nét điềm đạm đáng yêu của nàng, nàng hiểu lòng người, như chim nhỏ nép vào người khác, chỉ cần nàng an tĩnh, hắn vẫn luôn kiên nhẫn vô cùng đối xử tốt với nàng.

Nhưng dường như Tô Bạch Vi luôn bất an, luôn ghen tị, luôn ngờ vực.

Nàng lần lượt hoài nghi hắn ra ngoài ban sai làm việc sẽ mang nữ nhân khác về, hoài nghi hắn thay lòng đổi dạ, hoài nghi hắn không còn yêu nàng nữa, nàng vui vẻ thăm dò chân tâm của hắn, dùng phương thức một khóc hai nháo ba treo cổ làm tiêu hao tình cảm của hắn đối với nàng.

Nhiều lần nháo loạn, Cố Tu Yến cảm giác mệt mỏi khó nói nên lời.


Mỗi khi đến lúc này, hắn lại nhớ lại người đã từng là vị hôn thê của hắn, Tô Lạc Yên.

Nàng đoan trang hào phóng như vậy, thanh tao nhã nhặn, lòng dạ trong sáng, nếu như nàng là người trong lòng hắn, tuyệt đối sẽ không để đoạn tình cảm này đi đến nông nỗi như ngày hôm nay.

Người được nàng yêu, giờ phút này nhất định sẽ hạnh phúc hơn hắn.

Cố Tu Yến không hiểu sao lại chắc chắn như vậy.

***
A Lạc trở về rất muộn, hai ngày sau chính là thọ yến của Hoàng đế, hôm nay nàng mới cùng Văn Nhân Cẩn chậm rãi trở lại Hầu phủ.

Những người khác đều trở về kinh sớm, sở dĩ bọn họ tụt lại phía sau một bước là bởi vì A Lạc lại có.

Đây thật sự là một chuyện bất ngờ, ai cũng không nghĩ tới lúc này nàng sẽ có thai.

Vẫn tính là may mắn, đứa con này nàng mang thai rất an ổn, hầu như không có bao nhiêu phản ứng, ngoại trừ có chút buồn ngủ ra, tất cả những thứ khác đều bình thường.

Mặc dù như thế, Văn Nhân Cẩn vẫn sầu lo không thôi, trên đường cố gắng hết sức làm chậm tốc độ, vốn là nửa tháng trước đã phải trở về rồi, lại bị bọn họ cứng rắn kéo đến tận bây giờ.

Về nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, giảm bớt phong trần trên đường đi, rất nhanh đã đến ngày thọ yến.

A Lạc dắt Tuệ Tuệ cùng đi, nàng là Thế tử phi, thân phận Tuệ Tuệ cũng là một tiểu quận chúa, cho nên đều phải tham dự thọ yến này.

Thọ yến chia làm hai bên, nam tử ở Triều Dương điện ngồi chung với Hoàng đế, nữ quyến thì được Quý phi dẫn tới Nguyệt Hà cung.

A Lạc vừa đến nơi, liền nhìn thấy một người quen cũ, tất nhiên đối phương cũng nhìn thấy nàng, vẫy tay ra hiệu với nàng.
"Thất hoàng tử phi." A Lạc đi qua, cười tủm tỉm làm bộ hành lễ.

"Giữa ngươi và ta còn khách khí những thứ này làm cái gì?" Mấy năm không gặp, Triệu Thu Thần nhìn như ổn trọng hơn rất nhiều, một tay đỡ lấy nàng, đưa tay chọc tiểu nha đầu đi theo chân A Lạc, "Tiểu Nguyệt Nhi, có nhận ra ta không?"
Đại danh của Tuệ Tuệ gọi là Văn Nhân Nguyệt, tên tự là Tuệ Tuệ, lấy ý là Tuệ Tuệ bình an.


"Triệu di di tốt ạ." Tuệ Tuệ cũng không sợ người lạ, hơn nữa Triệu Thu Thần và A Lạc thường xuyên liên lạc, đối phương còn tặng cho nàng không ít lễ vật nhỏ, nàng nhớ rõ người dì này.

Triệu Thu Thần cao hứng hẳn lên, mấy năm qua bụng nàng vẫn không tin, nhìn thấy một tiểu nữ oa nhu thuận lại xinh đẹp như vậy nhất thời cảm thấy yêu thích, ôm Tuệ Tuệ ngồi lên đầu gối cùng mình nhau nói chuyện.

A Lạc thuận thế ngồi lên chỗ ngồi bên cạnh nàng, đợi đến khi thọ yến bắt đầu cũng không đổi chỗ.

Một màn này rơi vào trong mắt người khác, vẻ mặt mọi người khó lường, đáy lòng đều có cân nhắc.

Thọ yến hoàng gia nghe có vẻ tràn ngập uy nghi, dường như có thể đến một lần thì đó là vinh quang lớn lao, thực tế bản thân nó vô cùng khô khan và dài dằng dặc.

Nhất là bên phía nữ quyến này, không thấy ngoại triều đến chúc mừng, cũng không nhìn thấy các hoàng tử dâng quà chúc thọ cho Hoàng đế, tóm lại chính là đối với một cái bàn ăn thức ăn bị gió thổi lạnh, lại dưới sự dẫn dắt của quý phi hướng về phía Triều dương điện nâng chén chúc thọ mà thôi.

Trong lúc đó A Lạc liếc mắt nhìn quý phi tiếng tăm lừng lẫy kia, vị quý phi này cũng là một nữ tử truyền kỳ, lúc còn trẻ chỉ là một phi tử bình thường trong hậu cung, không phô trương thanh thế, diện mạo không phải xuất chúng nhất, cũng không phải người có tài hoa nhất.

Nhưng không biết vì sao,về sau lại dần dần có được thánh tâm, đợi đến khi Hoàng đế bốn mươi tuổi, cơ bản cũng không đi qua điện của hậu phi khác, chỉ có một mình Quý phi độc chiếm ân sủng.

Có lẽ là do càng lớn tuổi, lại càng khao khát sự ấm áp của gia đình.

Hoàng đế tựa hồ thật sự đem Quý phi trở thành thê tử của mình, kể cả thất hoàng tử do quý phi sinh ra, cũng là hài tử đầu tiên được hoàng đế tự mình giáo dưỡng lớn lên.

Thậm chí có lời đồn, trong Phượng Tảo cung của quý phi, thất hoàng tử không gọi Hoàng đế là phụ hoàng, mà là giống như người bình thường gọi là phụ thân!
Cho dù được vinh sủng lớn như vậy, Quý phi và thất hoàng tử làm việc chưa bao giờ phách lối kiêu căng, tựa hồ nhận ra sự đánh giá của A Lạc trong bữa tiệc, quý phi còn ôn hòa mỉm cười với A Lạc.

Về phần Thất hoàng tử, được cả giới học giả và người đời ca tụng.

Hắn khiêm tốn cần cù, làm việc nghiêm túc cẩn thận, hoàng đế giao việc cho hắn, tất cả đều dụng tâm hoàn thành rất tốt.

Cho dù được bên ngoài khen ngợi rất nhiều, được không ít người vây quanh, nhưng không có một chút kiêu ngạo tự mãn nào, cũng không tham luyến quyền lực trong tay Hoàng đế.

Trong mắt A Lạc, hoàng đế coi Thất hoàng tử là nhi tử, thất hoàng tử cũng thật sự coi Hoàng đế là phụ thân.

Hơn nữa từ trạng thái của Triệu Thu Thần mà xem, Thất hoàng tử đối đãi với nàng hẳn là cũng không tệ lắm, phần sức sống tùy ý trong đáy mắt nàng vẫn còn, cũng không vì mình trở thành phụ nhân hậu trạch mà dập tắt.

Nếu Thất hoàng tử lên làm hoàng đế, so ra chắc sẽ không kém nam chủ chứ? Trong sách nam chủ động hay bất động đều cùng ngược luyến tình thâm với nữ chủ, làm hoàng đế cũng chỉ như là thay đổi thân phận yêu đương, nghĩ cũng biết người như vậy rất khó để cai trị tốt một quốc gia.


So với cốt truyện, A Lạc càng tin vào đôi mắt và phán đoán của mình hơn.

Sách chỉ là một vật dẫn, còn đây là thế giới thực, và nàng đã rõ ràng lựa chọn đúng đắn cho trong tương lai.

Trên thực tế, từ khi nàng quang minh chính đại ngồi bên cạnh Triệu Thu Thần, cũng đã biểu lộ rõ ràng lập trường của nàng rồi.

Thọ yến được tiến hành đến nửa phần sau, thức ăn trong đĩa đều đã lạnh thấu, sắc trời bên ngoài cũng tối đen một mảnh, Tiểu Tuệ Tuệ lại càng không chịu nổi, trực tiếp nằm sấp trong ngực A Lạc ngủ thiếp đi.

Một tiểu cung nữ thấy vậy, nói với A Lạc: "Thế tử phi, ngài có thể dẫn tiểu quận chúa đến hậu điện nghỉ ngơi một lát, thọ yến sắp kết thúc, lúc này rời đi cũng không có gì đáng ngại."
Dù sao Tuệ Tuệ cũng hơn ba tuổi rồi, A Lạc ôm nàng có chút nhọc nhằn, chủ yếu là chính nàng cũng thật sự có hơi mệt mỏi, liền dùng áo choàng lông cáo bao lấy nữ nhi, bảo tiểu cung nữ kia dẫn nàng qua.

Lúc này cũng có không ít người rời khỏi bữa tiệc, đi ra ngoài vệ sinh hoặc là nghỉ ngơi, A Lạc cũng không khiến người ta chú ý.

Tiểu cung nữ giơ đèn lồng cung đình, xuyên qua hành lang quanh co trùng trùng điệp điệp, dẫn A Lạc dừng lại trong một thiên điện.

"Thế tử phi, chính là nơi này."
"Nơi này là nơi nào? Ngươi là người điện nào, cung nào? Ngươi hầu hạ ai?"
A Lạc đi được nửa đường liền cảm thấy không đúng, đường này càng đi càng xa lệch, căn bản không phải phương hướng hậu điện Phượng Tảo cung, trái lại càng gần với Triều dương cung bên kia hơn.

Tiểu cung nữ còn chưa trả lời, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, một đạo thanh âm nam tử trầm thấp nói: "Yên nhi, là ta."
A Lạc ngoảnh đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa có một vị nam tử huyền y dáng người cao lớn, ngũ quan cứng rắn sáng sủa, rõ ràng chính là vị đã từng là hôn phu của nàng, nam chủ Thái tử Cố Tu Yến!
Hai tròng mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng, giống như đang nhớ lại quá khứ, ánh mắt phức tạp khó phân biệt.

Mãi đến khi nhìn thấy tiểu nữ oa đang ngủ say trong ngực nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên phủ một tầng bóng mờ.

"Yên Nhi, đây là đứa nhỏ của ngươi và Văn Nhân Cẩn kia sao?" Hắn trầm giọng hỏi.

A Lạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, hoàn toàn không rõ vì sao nam chủ lại dẫn nàng đến nơi này, còn lộ ra vẻ mặt táo bón giống như là nàng đội nón xanh cho hắn vậy.

Thấy nàng không trả lời, Cố Tu Yến cũng không thèm để ý, tự mình nói: "Mấy năm không gặp, xem ra hiện giờ nàng sống rất tốt, so với trước kia cũng đẹp hơn, phu quân mù của nàng hẳn là đối xử với nàng rất tốt."
A Lạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn hắn.

Nam chủ này không uống nhầm thuốc đúng không?
Nàng chính là nữ phụ, trong sách là nữ phụ hắn khinh thường, không thèm liếc mắt một cái a!
Loại ngữ khí oán phụ âm dương quái khí này là chuyện gì xảy ra? Quan trọng nhất là, sao hắn dám nói Văn Nhân Cẩn như vậy chứ!!!.