Hữu kinh vô hiểm tránh được điều tra, mọi người ai cũng nhẹ nhàng thở ra.

Dù bọn họ không biết chuyện nhà mình có thích khách, nhưng vẫn thấy sợ quan sai, quan sai như sóng lớn xông vào nhà, cho dù không có lỗi cũng thấy khẩn trương.

"Hù chết tôi, tôi còn tưởng bọn họ lục soát thấy thích khách trong nhà mình thật."
"Đúng đấy, nếu thích khách lén núp trong nhà người khác thì sao, vậy không phải hại người ta? Chỉ sợ mười cái miệng cũng không giải thích được."
"Không biết thích khách là ai, nhanh bắt được đi, làm lòng người bàng hoàng, ai cũng không yên ổn."
...!
Lâm Tô lại đảo mắt qua, "Được rồi, đừng nói nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Mọi người lập tức câm miệng.

Lâm Tô giao phó công việc xong thì về phòng mình, khóa trái cửa, vào không gian.

Trong không gian, được Lâm Tô chăm sóc mấy năm nay, cực kỳ tươi tốt, nửa mẫu trồng các loại dược liệu, nửa mẫu còn lại trồng chút hoa quả, còn xây thêm một cái nhà tranh, đứa nhỏ bị thương kia, cô ném vào trong nhà tranh.

Lúc Lâm Tô đi vào, nó còn chưa tỉnh, Lâm Tô không yên tâm, lại cho nó uống thêm viên nữa.

Sau đó vào trong vườn dược thảo hái dược chữa bệnh cho nó.

Trong khu đất dược này đa phần cô dùng để bán, phần lớn là dược liệu quý báu, những dược liệu khác cũng đầy đủ, nhưng số lượng hơi ít.

Người nhà mắc bệnh nhẹ gì, luôn có thuốc dự trữ sẵn, bây giờ tiện nghi cho vị thích khách này.

Nói là thích khách, Lâm Tô không tin lắm, đứa nhỏ này mặc áo gấm, chất liệu cao cấp, có thích khách nào mang đồ như thế không? Trên tay không có vết chai, da thịt mềm mịn, không giống thích khách, ngược lại giống chủ tử vương phủ hơn.

Lâm Tô suy đoán, hơn phân nửa liên quan đến chuyện Vương phủ lén làm chuyện xấu.

Lâm Tô không muốn tìm hiểu việc này, chỉ muốn nhanh chóng xử lí củ khoai nóng bỏng tay này.


Giết là phương phức xử lí đơn giản và thô bạo nhất, nhưng đối với loại sinh vật không biết có phải nam chính không, giết là chắc ăn không được.

Nếu không thể giết, vậy ban ơn đến cùng, chữa khỏi cho người ta rồi vứt ra khỏi thành.

Lâm Tô chế thuốc, nhanh chóng xử lí vết thương, lại dọn dẹp vết máu trên người sạch sẽ.

Quần áo cũ toàn vết máu, có khi lúc đi ra ngoài còn chưa được trăm mét đã bị người ta bắt lại.

Phiền vãi, Lâm Tô nhét thuốc đầy miệng hắn, sau đó ra khỏi không gian.

Lúc đi ra, Tam Lang nhìn thấy hỏi một câu, "Mẹ làm gì thế?"
"Mẹ ra ngoài một chuyến, mua ít thịt, hôm nay ai cũng căng thẳng, bồi bổ cho mấy đứa một chút."
Mọi người nghe xong, tự nhiên không kìm được vui mừng.

Lúc Lâm Tô ra khỏi nhà, đi đến hiệu may, mua một bộ quần áo nam thô sơ, ẩn nấp nơi hẻo lánh ném vào trong không gian.

Sau đó đến chuồng ngựa thuê một chiếc xe ngựa, tự mình lái ra khỏi thành.

Trong xe ngựa không có gì, thuận lợi ra khỏi thành, đến nơi không người, cô mới mang người trong không gian ra, thay bộ y phục thô sợ, để lại quần áo cũ trong không gian, nhưng mấy thứ ngọc bội thì để lại cho nó, cất kỹ trong người.

Làm xong tất cả, Lâm Tô cho nó ăn thuốc tỉnh lại.

Thiếu niên vừa mở mắt, liền đề phòng, đến khi thấy rõ người trước mắt là bà lão trước lúc hôn mê, hơi trầm tĩnh lại.

Vết thương trên người hơi lạnh, xem ra đã được đắp thuốc.

Nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, không khỏi kinh ngạc, hắn là, ra khỏi thành rồi?
Lâm Tô kéo rèm, chỉ con đường rẽ qua nói, "Đi đường bên trái, thông tới kinh thành, nhưng lúc ta tới có thấy một đội thị vệ Vương phủ đuổi theo, chắc sẽ truy kích bên đường.


Bên phải đi về phía Uyển Thành, Uyển Thành có đường thủy, ngồi thuyền là đến kinh thành."
Thiếu niên trầm mặc nghe xong, hỏi, "Sao bà biết tôi muốn đi kinh thành?"
Người bắt hắn đi về phía kinh thành, không khó đoán mà? Nhưng Lâm Tô không muốn giải thích chuyện này với nó, chỉ nói, "Ta đoán, nếu đoán sai, ngươi không cần sửa, ta cũng không muốn biết.

Nhà ta là nhà bách tính bình thường, không muốn dính dáng đến chuyện Vương phủ.

Ra khỏi thành, ngươi coi như chưa từng thấy ta, ơn cứu mạng gì đó, không cần, bà lão này chỉ tự vệ, cứu cả nhà mười tám cái mạng, tiện tay cứu ngươi, không cần để trong lòng."
Cô lại chỉ bao đồ bên cạnh hắn nói, "Đồ của ngươi ở trong đó hết, còn có chút lương khô với ít bạc vụn, dù không nhiều, ngươi nhịn chút, đến lúc bán đồ thiếp thân đi có tiền, chắc không bại lộ hành tung đâu..."
Lâm Tô lại dặn dò vài câu, liền xuống xe rời đi, không quay đầu đi về phía thành.

Thiếu niên ôm bao đồ, mím môi không nói, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Lâm Tô về thành, đi hàng thịt trước, mua hai cân thịt, lại đi đến sạp hàng hải sản, mua một con cá, với mấy thứ linh tinh.

Về đến nhà, mọi người vây quanh hỏi, "Mẹ, sao thế? Đi lâu vậy?"
Sau đám người, Cố Chi Thu nắm chặt ống tay áo, bất an nhìn, đợi đến lúc bà lão lông tóc không bị gì, mới thở ra một hơi.

Chỉ có nàng biết bà lão làm gì, cũng vì thế mà cực kỳ lo lắng, thấy bà lão bình an trở về, nàng biết, chuyện này coi như thoát một kiếp.

"Không có gì, gặp người quen, nói chuyện hơi nhiều." Nói xong hô lên, "Nhà lão đại, con lấy thịt với cá đi, chỉ có con nấu mới ăn được, để hai đứa kia mẹ sợ làm hỏng hết."
Vương thị lên tiếng, "Vâng, để con làm.

Mẹ, thịt làm thịt kho tàu, cá nấu canh, mẹ thấy sao?"
"Ừ, cứ làm vậy đi."
EDIT: morticia – Wattpad.

Thịt kho tàu cùng canh cá gợi lên sự thèm thuồng, đám người dời đi lực chú ý, không quan tâm vì sao Lâm Tô đi lâu thế.


Cố Chi Thu nhìn bà lão về phòng, hơi do dự, cắn răng đi theo.

Trong phòng, Lâm Tô lạnh lùng nhìn Cố Chi Thu không nói lời nào.

Trong lòng Cố Chi Thu sợ hãi, nhưng vẫn lấy dũng khí nói, "Bà nội, con sai rồi..."
"Sai gì?"
Cố Chi Thu trong lòng vui vẻ, bà lão vẫn nói chuyện với nàng, đã nói lên tình thế xoay chuyển.

"Là con không cân nhắc chu toàn, không nên xúc động mang người về, xém chút liên lụy cả nhà..."
Lâm Tô cười lạnh một tiếng, "Xem ra còn biết mình sai ở đâu.

Không nên mang người kia về? Ý là cứu người không sai? Cúu xong vứt ra ngoài là được?"
Cố Chi Thu ngạc nhiên, "Bà nội, không lẽ thấy chết không cứu?"
Lâm Tô cười lạnh một tiếng, không biết nên nói là nữ chính Thánh mẫu hay nói nàng ta não tàn, "Người không rõ lai lịch toàn vết máu, loại người này ai biết là tốt hay xấu? Cứ nóng đầu đi cứu người! Lỡ hắn là đại ma đầu chuyên đi giết người, sợ chúng ta bại lộ hành tung của hắn còn định giết người diệt khẩu thì sao? Bị quan phủ truy sát không phải loại tốt lành gì!"
Cố Chi Thu cảm thấy cô nói có lý, nhưng nàng ta lại cảm thấy người kia không phải người xấu, có câu tâm sinh tướng, lớn lên đẹp như thế, sao là người xấu được? Nhưng bây giờ nàng ta không dám phản bác lại bà lão, trước sau gì cũng là nàng ta sai, để bà lão mắng một trận hả giận cũng được.

"Vâng, bà nội, con biết sai rồi, sau này không dám nữa."
Chút tính toán ấy mà giấu được Lâm Tô, Lâm Tô đối với chuyện nàng ta ngoài miệng nhận lỗi, trong lòng xem thường, từ chối cho ý kiến.

Nên nói cô đã nói rồi, đối phương không phải trẻ con thật, trong tâm là người trưởng thành, làm chuyện gì là việc của người ta, nếu không phải sợ liên lụy đến Cố gia, cô còn không thèm đi chùi đít cho nó.

Cố Chi Thu xem như đã qua cửa ải này, nhưng đến lúc ăn cơm, lại nghe bà lão nói, "Tam nha đầu sáng nay lười biếng không làm việc, đi lấy củi nửa ngày không chui ra, phạt mi hôm nay không được ăn cơm, mi đứng bên kia nhìn mọi người ăn đi."
Hay lắm, nàng ta biết ngay bà lão không bỏ qua dễ dàng thế!
Thịt kho tàu, canh cá trích, dù điều kiện nhà bọn họ tốt cũng không phải ngày nào cũng được ăn, khó lắm được một lần thịnh soạn, vậy mà nàng không được ăn! Không được ăn còn chưa tính, còn phạt nàng đứng bên cạnh, nhìn thấy ngửi thấy, nhưng lại không ăn được! Đây mới là tra tấn người!
Lý thị muốn cầu tình cho con gái, nhưng thấy Tam nha còn không phản bác, ngoan ngoãn đứng góc tường, Lý thị hiểu rõ con gái mình, chắc chắn nó làm việc trái lương tâm, nếu không thì không nghe lời như thế.

Cho nên không dám mở miệng nói chuyện.

Chuyện này qua nửa tháng, cuối cùng giới nghiêm cửa thành cũng gỡ bỏ, lại qua một tháng, thành Thanh Sơn có chuyện.

"Uầy, mọi người nghe nói chưa? Tương Nam Vương bị Hoàng thượng triệu hồi kinh trong đêm."
"Vì sao? Không phải mới về à?"
"Tôi nói với mọi người, mọi người đừng kể với ai, nghe nói thế tử Tương Nam Vương vào kinh cáo trạng, nói Vương gia Vương phi ám hại hắn, xém chút mất mạng.


Chuyện thích khách tháng trước, nghe nói là truy tìm tung tích thế tử."
"Hử? Tại sao? Ở nơi này mà còn có phụ mẫu ám hại con mình?"
"Mấy người không biết, Vương phi hiện tại là kế thất, thế tử do Vương phi trước sinh.

Hắn chiếm lấy vị trí thế tử, kế Vương phi bất mãn, không giết hắn thì sao con mình lên vị trí đó được."
"Thì ra là mẹ kế, vậy không có gì lạ, nhưng Vương gia thì sao? Thế tử là cốt nhục thân sinh của hắn mà? Hắn nhẫn tâm hạ thủ?"
"Có mẹ kế thì có bố dượng, ngươi đừng xem thường cái sức mạnh này, kế phi kia rất lợi hại, nắm chắc Vương gia, còn sinh ba đứa con trai nữa kìa."
"Thì ra là thế, khó trách thế tử phải vào kinh tìm Hoàng thượng chủ trì công đạo."
...!
Dân gian nghị luận chỉ là suy đoán, dù không giống nhưng cơ bản là như thế.

Vương phi không chấp nhận thế tử đứng trước con mình, nhưng Tương Nam Vương không vì chút gió thổi bên gối mà thuê sát thủ giết con mình, cũng giống như Hoàng Thượng không vì thế tử cáo trạng mà mạnh mẽ lên án Tương Nam Vương.

Phía sau chuyện này, xem kẽ lực lượng cao thâm trong triều.

Tương Nam Vương thế lớn, Hoàng Thượng kiêng kị ông ta không phải ngày một ngày hai, hành động này của thế tử như đưa cái chuôi cho Hoàng thượng, để hắn có cơ hội đối phó Tương Nam Vương thôi.

Tuy là mượn đao giết người, nhưng cây đao này là thứ cầu còn không được.

Mà Tương Nam Vương cũng vì Hoàng thượng kiêng kị, buộc chặt với thế lực bên gia tộc nhà Vương phi.

Ý của ông là để thế tử bị thương một chút, lấy danh tàn tật cướp đi vị trí thế tử, truyền cho con của kế Vương phi, để người nhà kế Vương phi thấy thành ý của ông.

Nhưng người tính không bằng trời tính, kế Vương phi định mượn cơ hội này một đao diệt căn, cuối cùng lại để thế tử chạy ra ngoài.

Tương Nam Vương không muốn chuyện này bị truyền ra, chỉ có thể lấy cớ thích khách ra lệnh lục soát.

Vị "thích khách" này trùng hợp được Cố Chi Thu cứu.

Chỉ có thể nói, tất cả là do ý trời.

.