"Đại hỉ! Đại hỉ! Đại thiếu gia được Thánh thượng bổ nhiệm Trạng Nguyên!"
Người báo tin bắt đầu hô to cách ba con phố, lúc truyền đến Cố gia, nửa cái thành đã nghe thấy.

Lúc trước Cố gia thấp thỏm lo lắng, giờ phút này biến thành vui mừng khôn xiết, Cố Đại Lang dẫn nam đinh trong nhà ra ngoài cửa phát tiền mừng, trên mặt là nụ cười không thể kìm được.

Bây giờ tiền mừng đổi thành ngân phiếu, Cố Đại Lang phát ra ngoài, không đau lòng chút nào.

Người đến lấy tiền mừng chúc mừng không ngừng, vừa được mời đến uống rượu vui.

Cố Đại Lang cuối cùng cũng đạt được ước muốn, ngày con trai đậu cao trung, đặt tiệc.

Vương thị ngồi trong nội viện chắp tay trước ngực, lẩm bẩm, "Bồ Tát phù hộ, để con tôi đậu Trạng Nguyên cao trung!"
Nghe được tin, Lâm Tô yên lòng, cố gắng không để khóe miệng nhếch lên, ra vẻ lạnh nhạt nói, "Cháu trai mẹ lên cao trung, một là dựa vào cố gắng, hai là nhờ ân sư dạy bảo, ba là dựa vào ủng hộ trong nhà, không liên quan gì đến Bồ Tát."
Bà lão bình tĩnh trầm ổn, mà những người khác như trẻ con thấy kẹo, có chuyện vui, không còn ai quan tâm đến vấn đề này.

Lúc này, một tiểu nha đầu từ nội viện chạy ra, "Không ổn, lão thái thái, đại thiếu phu nhân nghe tin liền hôn mê!"
Cả nhà lại loạn cào cào mời đại phu đến.

Đại phu bắt mạch, trên mặt không thấy lo lắng gì, ngược lại cười không ngớt, "Chúc mừng, thiếu phu nhân có hỉ."
"Thật, thật sao? Con dâu tôi có tin vui?" Vương thị vui vẻ nói.

"Ôi, song hỉ lâm môn là đây!"
"Hảo sự thành song, nhà mình việc vui tới từng cái."
"Đây là chắt trai đầu tiên của Cố gia mình đấy, chúc mừng bà nội, thành bà cố rồi!"
"Cùng vui cùng vui, không phải con cũng là bà nội rồi?" Lâm Tô cười ha hả trả lời, sinh mệnh nhỏ đến, luôn khiến người ta vui vẻ, cô muốn duy trì hình tượng cay nghiệt, giờ này cũng khó lòng kìm nổi.

"Viết thư báo tin cho Đại tráng, cho nó biết mình sắp làm ba."
Nửa tháng sau, triều đình truyền văn thư xuống, sắc phong Vương thị và tiểu Lý thị thành Lục phẩm An nhân.


Cố Đại Tráng là Trạng Nguyên cao trung, được triều đình trao tặng Lục phẩm biên tu Hàn Lâm viện.

Theo thường lệ, mẫu và thê tử được sắp phong ngang cấp cáo mệnh.

Cho nên Vương thị cùng tiểu Lý thị được sắc phong là chuyện thường, nhưng ngoài ý muốn là, Hoàng Thượng không chỉ sắc phong hai người họ.

Còn cho Lâm Tô một cái cáo mệnh, hơn nữa còn là Ngũ phẩm Nghi nhân.

(Lục Phẩm An Nhân tương đương quan viên Lục phẩm, Ngũ phẩm Nghi nhân tương đương quan viên Ngũ phẩm => Lâm Tô > Đại Tráng, Vương thị, tiểu Lý thị.)
Không phải chưa từng có trường hợp không sắc phong mẫu thân mà sắc phong tổ mẫu, nhưng cùng lúc sắc phong ba người, là lần đầu tiên.

Mãi đến lúc Cố Đại Tráng về quê thăm người thân, mọi người mới biết chuyện gì xảy ra.

Thì ra, trong tiệc Kim thoa, Cố Đại Tráng cầu tình Thánh thượng, thỉnh cầu đưa ấm phong của Vương thị cho Lâm Tô.

Thánh thượng nghi hoặc, còn hỏi có phải mẫu thân không từ không.

"Bẩm Hoàng Thượng, không phải gia mẫu không từ, là muốn nâng tổ mẫu lên.

Vi thần xuất thân bần hàn, năm đó lúc ăn cơm còn không đủ no, là tổ mẫu kiên quyết đưa thần đi học, mới có vi thần của hôm nay.

Thần cảm kích ân đức của tổ mẫu, thề muốn đưa cáo mệnh về cho bà.

Bây giờ đã lên cao trung, mong Hoàng Thượng thành toàn."
"Ầy, hiếu tâm đáng khen, nhưng tổ mẫu và thê tử ngươi đều có ấm phong, lại bỏ qua mẫu thân ngươi, hình như không ổn?"
"Cũng không hẳn, trong nhà thần còn có hai em trai, một người cử nhân một người tú tài.

Thần đã thương nghị với bọn họ, nếu thần lên cao trung, liền ấm phong tổ mẫu, hai người họ lên cao trung, rồi ấm phong mẫu thân." Cả hai đều là tổ mẫu và mẫu thân ruột, ai ấm phong cũng giống nhau.

Lúc này, có người đứng ra thay hắn biện hộ, tán thưởng hắn hiếu thảo, thế là Hoàng thượng đồng ý, "Một phụ nhân nhà nông lại có kiến thức quyết đoán như thế, bồi dưỡng cháu trai thành tài, thật sự nên ngợi khen."

Sau đó có ngay tình huống một người Đại Tráng ấm phong ba người.

Trên mặt Lâm Tô biểu hiện bình tĩnh, nội tâm lại cảm thán, quả nhiên nuôi được thằng cháu có tâm.

Đại Tráng nói xong chuyện này, lại hỏi Lâm Tô, "Bà nội, nhà mình với Tương Nam vương có quan hệ gì không? Người thay cháu nói tốt là người Tương Nam Vương, đưa bà lên một cấp phẩm cũng do hắn đề nghị, không quen không biết, vì sao hắn giúp mình?"
Đối với mấy đôi mắt tò mò, Lâm Tô không nói thật, chỉ nói, "Chúng ta làm gì có quan hệ với phủ Tương Nam vương? Có khi thấy cháu xuất thân từ thành Thanh Sơn, là đất của mình, muốn kết lương duyên với cháu, mới thay cháu nói chuyện."
Đại Tráng cười nói, "Cháu cũng đoán thế."
EDIT: morticia.

Đến tối, chờ mọi người tan hết, Lâm Tô mới gọi Đại Tráng lại.

"Chuyện cháu hỏi hôm nay, bà không dám nói trước mặt mọi người, nhưng bây giờ cháu làm quan trong triều, có một số việc vẫn nên nói trước với cháu.

Cháu còn nhớ lúc trước phủ Tương Nam vương có thích khách, quan phủ tới nhà mình tìm người không?"
"Nhớ rõ, bà nội, không lẽ nhà mình có liên quan đến chuyện này?"
"Có khả năng chuyện xấu Hoàng gia nên ép xuống, cho nên người ngoài không biết.

Lúc trước lão Tương Nam vương truy tìm là Tương Nam vương hiện tại, cũng là thế tử Tương Nam lúc trước.

Lão Tương Nam vương cùng kế phi hãm hại thế tử, thế tử trọng thương chạy thoát, té xỉu trước cổng nhà mình, bị Tam nha không biết gì mang về, còn không dám nói cho người lớn trong nhà biết, tự mình trộm giấu người trong kho củi.

Lúc quan phủ đến điều tra, kém chút liên lụy cả nhà." Lâm Tô thừa cơ nói chuyện của Tam nha cho Đại Tráng, miễn cho sau này bị con nhỏ đó hố.

Cố Đại Tráng kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ sự kiện trước kia nguy hiểm như thế.

Lúc quan sai tiến vào hắn còn an ủi mọi người, cây ngay không sợ chết đứng, không cần lo lắng, bọn họ đoan chính, không sợ bị tra.

Lại không nghĩ rằng, nơi cách đó một bức tường cất giấu "thích khách" đủ giết cả nhà.


"Sau đó bị bà phát hiện kịp thời, giấu người đi." Về phần giấu kiểu gì, không cần nói tỉ mỉ, "Chờ quan sai đi hết, bà liền đưa người ra khỏi thành.

Dù người đó không nói thân phận, nhưng bà đoán có khả năng đó là thế tử Tương Nam."
"Bà nói với cháu chuyện này, không phải để cháu dùng mối quan hệ này dính lấy Tương Nam vương, hắn đã không muốn lộ diện, cháu cứ giả bộ không biết.

Tương Nam vương dẫm lên thi cốt lão Tương Nam vương thượng vị, danh tiếng trong dân gian cũng không tốt.

Nhưng người này là tấm chiếu đã trải, không dễ dàng ngã xuống.

Cháu là trưởng tôn, bây giờ vào triều làm quan, tự cháu hiểu rõ là được, bà nội thấy tiền đồ của cháu, không làm tổ tiên thất vọng."
Đại Tráng vội nói, "Bà nội, lời bà nói cháu nhớ kỹ, sau này bà chỉ cần hưởng phúc của cháu, tôn nhi nhất định đem Nhất phẩm cáo mệnh về cho bà!"
Lâm Tô cười, "Cháu có lòng là được, bà nội biết cháu trai hiếu thảo, nhưng cháu đừng vì lợi ích trước mắt, cứ từ từ trèo lên, bà nội mệnh dài, từ từ sẽ đến, không vội..."
Cố Chi Thu lặng lẽ đi thị sát địa điểm siêu thị, trên đường về đi ngang qua một cỗ xe ngựa điệu thấp, gió thổ nhấc lên màn cửa đối phương, Cố Chi Thu nhìn thoáng qua, thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

Kia là...!
"Đợi chút! Xa phu, nhanh, quay xe, đuổi theo chiếc xe ngựa kia."
Xa phu nghe đời quay đầu, theo sát chiếc xe ngựa điệu thấp.

Lúc đi đến con đường yên tĩnh, xa phu ngừng.

Cố Chi Thu thúc dục nói, "Sao không đi nữa? Nhanh lên, đuổi theo đi." Dù lúc trước hại nàng ta xém chút cửa nát nhà tan, nhưng không thể phủ nhận, Cố Chi Thu đối với người kia từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên.

Chỉ nhìn một cái, nàng đã nhận ra gương mặt kia.

Rút đi vẻ ngây ngô, nhưng cái tuấn mỹ kinh thiên động địa kia vẫn không thay đổi.

Xa phu khổ sở nói, "Tam tiểu thư, phía trước là lãnh địa phủ Tương Nam vương, chúng ta không thể vào."
"Phủ Tương Nam vương?" Cố Chi Thu khẽ giật mình, hắn là người vương phủ?
Sau khi trở về, Cố Chi Thu lập tức đi nghe ngóng tin tức phủ Tương Nam vương.

"Phủ Tương Nam vương? Tam Nha con hỏi làm gì? Nhà mình với vương phủ khác nhau một trời một vực, con đừng suy nghĩ."
"Mẹ, nói bao nhiêu lần, đừng gọi con là Tam Nha, con tên Chi Thu." Dừng một chút, nàng ta nói tiếp, "Con không biết người phủ Tương Nam vương, có ý gì được? Chả là hôm nay đụng phải xe ngựa vương phủ trên đường về, cho nên mới hỏi thăm chút, miễn ngày sau gặp lại, va chạm gì đó."
Lý thị tin thật, nói hết chuyện mình biết ra.


Bên ngoài Lý thị ít nói, nhưng trí nhớ rất tốt, chuyện người khác bàn tán cơ bản nàng ghi trong lòng hết, cho nên Cố Chi Thu biết không ít chuyện từ nàng.

Phủ Tương Nam vương, bây giờ chỉ có một chủ, là Tương Nam vương.

Năm nay mười chín tuổi, chưa hôn phối.

Tám năm trước lão Tương Nam vương phạm sai lầm, bị triệu về kinh, thẳng đến năm năm trước chết bệnh, thế tử kế vị, trở thành Tương Nam vương bây giờ.

Kế vương phu cùng ba đứa con trai của nàng, hình như đều mắc lỗi, người lưu vong, người đến quan Phật.

Có người nói, kết cục của mấy người này đều do Tương Nam vương nhúng tay.

Hắn có thù tất báo, lạnh lùng vô tình, không buông tha phụ mẫu huynh đệ.

"Nhưng mà, cũng có người nói, sở dĩ hắn trả thù những người kia, vì trước kia bị bọn họ hại.

Tám năm trước, lúc Tương Nam Vương vẫn còn là thế tử, kế Vương phi vì để con mình được kế thừa chi vị, ám hại hắn, đến cả Vương gia cũng tham gia.

Cũng may thế tử mạng lớn, chạy trốn đến kinh thành, tìm Hoàng Thượng cáo trạng, được Hoàng Thượng che chở, thể tử bình an lớn lên..."
Tám năm trước? Không phải năm nàng ta cứu người đó? Chuyện kia đã qua, hơn một tháng sau cả nhà Tương Nam Vương bị triệu về kinh, cuối cùng không trở lại nữa.

Cho nên, người nàng ta cứu khi đó, là thế tử Tương Nam? Bây giờ là Tương Nam vương?
Cố Chi Thu có chút mừng rỡ, nàng ta biết ngay mà, người kia không phải kẻ xấu.

"Nhưng mà, không nghe nói Tương Nam vương từ kinh thành về mà, con chắc chắn nhìn thấy xe ngựa vương phủ chứ? Có thể là hạ nhân trong phủ dùng xe ngựa."
Cố Chi Thu giật mình, "Tương Nam vương ở kinh thành?"
Vậy rốt cuộc người nàng ta gặp là ai? Có phải Tương Nam vương không?
Cố Chi Thu giấu chuyện trong lòng, muốn đi thăm dò cho rõ ràng, nhưng đến phủ Tương Nam mấy lần, đều chỉ thấy cửa lớn vương phủ đóng chặt, đến cả bóng người cũng không có.

Một lần nữa ra về tay trắng, bà lão ngồi ở chính đường, sắc mặt âm trầm nhìn nàng ta, "Mấy hôm nay cháu đi đâu?"
Cố Chi Thu giật mình trong lòng, cười ngượng, "Bà, cháu đi xem cửa hàng, cháu nói trước với bà rồi mà, định mở tạp hóa..."
Không đợi nàng ta nói xong, bà lão mắt như đao lia tới, "Thật? Mi xem cửa hàng gì mà phải chạy đến vương phủ nhìn! Làm sao? Định mở cửa hàng trong vương phủ luôn hả?".