[ Ký chủ, nhân vật mục tiêu mang theo một đại mỹ nhân như vậy ở bên người, ngươi thật sự có thể an tâm được sao?] Nhìn Kỉ Tình còn đang nhàn nhã nằm phơi nắng trên ghế dài trước sân, hệ thống liền gấp thành kiến bò trong chảo.
“Đương nhiên.” Đem trang sách trước mặt lật đi, Kỉ Tình liền thản nhiên trần thuật :“Ta rất có tự tin đối với mị lực của mình.”
Trừ phi Độc Cô Duy Ngã có hào quang nhân vật chính chói lóa của mấy nam chính ngựa giống trong truyện hậu cung, nếu không, Thẩm Mị Nhi là mắt mù rồi mới có thể đi thích hắn, bỏ qua một nam nhân cái thế vô song, tuấn mỹ vô trù giống như y.
[…] Ký chủ, ngươi nói xấu nhân vật mục tiêu như vậy, hắn biết sao? Còn có, ngươi tại sao lại có thể tự luyến tới như vậy? Dù cho đó có là sự thật đi chăng nữa!
Xin đừng tự luyến, hãy tự ti lên.
[ Ký chủ, ngươi không sợ nhân vật mục tiêu ra ngoài gặp phải nguy hiểm sao? Giang hồ hiểm ác nha!]
Đối với lời này của hệ thống, Kỉ Tình chỉ có chút khinh thường đổi tư thế nằm, đột ngột nhếch miệng cười lạnh :“Qua năm thế giới, ta đã sớm kết luận, nhân vật mục tiêu đều có thiết lập của nhân vật chính.


Ta có thể chết, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không.

Chí ít là sẽ không chết trước ta được.”
“Vả lại, nếu gặp nguy hiểm thì càng tốt, ta sẽ đợi khi hắn cửu tử nhất sinh, từ trên trời giáng xuống như một vị thần, lúc đó, hắn còn có thể không cảm động được sao?”
[…]
[ Ký chủ, tại sao phải chờ tới nhân vật mục tiêu bị ngược ra bã rồi ngươi mới chịu ra tay cứu giúp chứ? Vả lại, tình tiết anh hùng cứu…mỹ nhân này có phải là hơi cũ rồi không?] Thú thật đi, hắn thật sự là nhân vật mục tiêu của ký chủ sao? Con ghẻ cũng không nên đối xử như vậy!!!
“Cũ hay không cũ không quan trọng, quan trọng là hữu dụng.

Dù sao, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết.”
[…] Ký chủ hãy tin tưởng nó, nếu để mục tiêu công lược biết được suy nghĩ này của ký chủ, hắn có lẽ sẽ không cắn chết ký chủ đâu.
---------------------------
Hào quang nhân vật chính là gì? Chính là trời sinh có đại khí vận.

Không nói người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng bằng hữu cùng quý nhân cũng sẽ trải dài khắp thiên hạ.
Song song với đó, khả năng kéo thù hận cũng phải là đứng đầu.

Chỉ cần là nhân vật phản diện, nhìn thấy nhân vật chính liền sẽ lập tức giống như nhìn thấy cừu nhân kiếp trước, đi ra châm chọc, khiêu khích, đủ loại tìm đường chết.
Cuối cùng, bị nhân vật chính gϊếŧ gϊếŧ, sau đó gia tộc, thân nhân, lão tổ tông của hắn sẽ không biết xấu hổ, đi ra tìm nhân vật chính trả thù, cuối cùng cả tổ đều bị bưng…

Motip này mặc dù không có điểm gì mới mẻ, nhưng hiện tại, đã thật sự xảy ra trong Tiên Cổ bí cảnh.

Cụ thể hơn, là ở trên người Độc Cô Duy Ngã.
“Tây Môn Lưu Vân, ngươi cư nhiên lại dám gϊếŧ người của Vạn Kiếm Thần Tông! Ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là thánh nữ, đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm tông tông chủ, thê tử sắp cưới của Hàn Ảnh Chân Quân! Ngươi không sợ ta quay về, sẽ để người đi diệt Ma Tông chết tiệt đó của ngươi sao?”
Một bên cùng một tên ma binh đánh nhau, một bên lại nghe thấy tiếng gào chói tai ẩn chứa lửa giận của Thẩm Mị Nhi, gân xanh trên thái dương của Độc Cô Duy Ngã liền liên tục nhảy lên.
Đáng chết, đều là nữ nhân này.

Ban nãy nếu không phải nàng đứng ra, khiêu khích Tây Môn Lưu Vân, làm hắn ta nổi giận, thì hai bên có thể đánh nhau được sao? Nhiều nhất là dùng công phu miệng, lời qua tiếng lại vài câu mà thôi.
Tây Môn Lưu Vân là ai? Chính là đệ nhất thiên tài từ cổ chí kim của ma tộc.

Nhi tử duy nhất của Ma Tôn, từ nhỏ đã được phong làm thánh tử.

Tu vi so với hắn còn cao hơn một đại cảnh giới.

Một người cao ngạo như vậy, làm sao có thể để cho một nữ nhân như nàng ta mắng được chứ?
“Thẩm Mị Nhi, ngươi mau ngậm miệng lại!” Rốt cuộc, không thể nhịn được nữa, Độc Cô Duy Ngã liền rống lên.
Hắn thật sự không thể nào hiểu được, đầu óc của nữ nhân này có phải bị lừa đá hay không.


Nàng ta không nhìn thấy, cục diện bên ta đang rơi vào thế bất lợi sao? Những người khác đều đang tranh thủ thời giờ để nàng chạy trốn, nàng thì tốt rồi, còn ở đây chọc điên địch nhân.
Bị Độc Cô Duy Ngã rống vào mặt, Thẩm Mị Nhi liền sửng sốt một chút, hai mắt mở to, tràn ngập kinh nghi.

Sau đó, nàng liền đã giận tím mặt, đổi đầu mâu sang người hắn :“Độc Cô Duy Ngã, ngươi xem mình là thứ đồ gì, cũng dám quát ta, ta chính là sư nương…Ách…”
Thì ra, không biết từ khi nào, Tây Môn Lưu Vân liền đã đem ba tên chấp sự vây công gã đánh bại.

Lúc này, ánh mắt gã đã rơi vào trên thân Thẩm Mị Nhi.
Bên trong tinh mâu là một mảnh lạnh lùng, tựa như đang nhìn một người chết.

Trong nháy mắt, thân ảnh liền nhoáng lên, tựa như thuấn di xuất hiện ở trước mặt Thẩm Mị Nhi, đưa tay chộp vào cổ nàng.
“Cẩn thận!” Chứng kiến cảnh này, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, trong nháy mắt, Độc Cô Duy Ngã liền nhấc tay, dồn linh lực vào trong lòng bàn tay, đánh thẳng vào trên người của tên ma binh kia, đem gã đánh bay ra ngoài.
Sau đó, lại tự thiêu đốt tinh huyết, đem tu vi cưỡng ép tăng lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới trước mặt Thẩm Mị Nhi, mở ra thiên phú thần thông của mình :“Trường Tương Tư!”.