Không biết Cố Thừa Trạch đấu tranh tâm lý thế nào, vừa rời khỏi nhà bếp, Cố Thiên Thiên liền đã vừa vặn bắt gặp Kỉ Tình đang nằm xem ti vi ở trên sofa.

Bất tri bất giác nhớ tới biểu hiện dị thường dạo gần đây của em trai, Cố Thiên Thiên liền cảm thấy việc đó nhất định là cùng nam nhân này có liên quan.

Cho nên, suy nghĩ một chút, vẫn là trực tiếp đi tới:"Kỉ Tình, anh rốt cuộc đã ở bên tai em trai của tôi nói những gì, tại sao nó lại giống như bị anh tẩy não vậy hả?!!"

Mặc kệ Cố Thiên Thiên ở bên cạnh đại hống đại khiếu, Kỉ Tình vẫn chăm chú nhìn xem màn hình, căn bản là đem nàng coi thành không khí.

"Kỉ Tình! Anh..." Thấy Kỉ Tình thế mà lại phớt lờ mình, Cố Thiên Thiên ngay tức khắc liền không kìm được lửa giận, lập tức từ trên bàn đem điều khiển lấy đi, trực tiếp tắt ti vi.

"Tôi đang nói chuyện với anh đó? Anh rốt cuộc là đang mưu toan chuyện gì?"

"Muốn tiền, tôi có thể cho anh. Nhưng muốn thân thể của tôi, đó là chuyện không thể nào. Nhưng chỉ cần anh đồng ý li dị với tôi, đồng thời hướng ông nội nhận hết lỗi lầm về mình, muốn bao nhiêu tiền, anh cứ việc mở miệng, chúng ta sẽ từ từ thương lượng lại."

Đang xem phim lại bị người cắt đứt, bên tai còn có người luyên thuyên không ngừng tựa như người đàn bà chanh chua. Vừa nâng mắt đã lập tức chứng kiến sườn mặt kiêu ngạo của Cố Thiên Thiên, cùng với sự thiếu kiên nhẫn, nôn nóng bất an trên mặt nàng.

Kỉ Tình liền không khỏi nảy sinh ý nghĩ cổ quái, đột ngột giơ ngón trỏ, chỉ chỉ vào trên huyệt thái dương của mình.

Ngay khi Cố Thiên Thiên âm thầm suy đoán y rốt cuộc đang muốn biểu đạt thứ gì, thì lúc này, thanh âm lãnh ngạnh của y cũng đã vang lên:"Đầu óc là thứ tốt, đề nghị cô nên tự trang bị cho mình một bộ."

"Nhớ kỹ, nên chọn loại có nhiều nếp nhăn vào."

"....................."

Dứt lời, cũng không muốn cùng Cố Thiên Thiên tranh cãi về vấn đề mất não này, Kỉ Tình đã vô cùng nhanh nhẹn bước về phía cửa lớn, mở cửa rời khỏi.

Rõ ràng là dự định đến sau vườn hoa nằm sưởi nắng.

Ở phía sau, không hiểu vì sao miệng lưỡi của nam nhân này lại đột ngột trở nên sắc bén như vậy, không kịp trở tay, Cố Thiên Thiên liền bị chọc đến muốn nổi điên.

Kẻ này có ý gì? Là đang gián tiếp mắng nàng không có não sao?

Chẳng mấy để tâm Cố Thiên Thiên sẽ nổi giận ra sao, lúc này, đi đến trước chỗ thay giày, Kỉ Tình liền lẳng lặng từ trong túi quần sọt tìm đến thứ gì đó.

Đây là định vị GPS trước kia nguyên chủ mua, dùng để cài vào trên người Cố Thiên Thiên. Cũng nhờ vào nó, hắn mới biết được việc ngoại tình của nàng.

Sau khi biết được "bí mật động trời" đó, mấy chiếc GPS này liền hoàn toàn mất đi tác dụng, bị nguyên chủ ném đi. Nhưng không ngờ, hiện tại lại tiện nghi cho Kỉ Tình.

GPS có màu đen sẫm, tròn vo, thậm chí còn nhỏ hơn cả hạt đậu đỏ, nếu không chú ý kĩ, thì căn bản sẽ không thể phát hiện được.

Sau phần lớn đã bị hư hay bị lạc mất, bây giờ trong tay Kỉ Tình cũng chỉ còn lại năm, sáu chiếc.

Y đã chuẩn bị sẵn, một lát nữa sẽ tìm cơ hội đem những thứ này gắn vào dưới đế giày, trên cài tóc, hoa tai, túi xách, mà Cố Thiên Thiên ưa thích, thường mang theo. Để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình.

[.....................]

[ Ký chủ, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tẩy trắng, không cần nghịch tập. Ngươi không cần phải tốn công phí sức như vậy. Ngươi không phải đã nói bản thân rất lười sao?] Nhìn thấy hành động bất thường của Kỉ Tình, hệ thống liền nhẹ giọng nhắc nhở.

Nhưng không ngờ, Kỉ Tình đã vô cùng đạm nhiên đem GPS nhét về trong túi. Trên mặt hiện lên một nụ cười băng lãnh, tán đồng:"Con người của ta tật xấu rất nhiều, mà lười, liền chỉ là một trong số đó."

"Nhưng so với nó, thì thù dai mới là tật xấu vượt trội hơn."

Hại y nửa đêm bơi một vòng trong biển, còn muốn y bỏ qua? Ha, ngủ một giấc rồi mơ mộng tiếp đi.

Kể từ ngày Cố Thiên Thiên trở về đã vượt quá một tuần. Biết được ông nội lại ra ngoài công tác, nên không hề kiêng nể gì, nàng liền ra ngoài thâu đêm suốt sáng, cũng không ở lại Cố gia được bao nhiêu thời gian.

Thế nên, tình hình trong Cố gia vẫn giống như ngày thường, Kỉ Tình ở nhà, Cố Thừa Trạch cũng ở nhà cùng y. Cả hai rảnh rỗi thì ngồi xem ti vi, ra vườn sưởi nắng,...

Khiến Cố Thừa Trạch bất tri bất giác lại có một loại cảm giác như đang dưỡng lão dài hạn.

Đồng thời, lại không khỏi dâng lên bất đắc dĩ. Y rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy, chỉ mới 25,26 tuổi, nhưng vì cớ gì cứ giống như người già vậy chứ?

Thời khắc này, đang ngồi ăn mì, Cố Thừa Trạch lại chợt nghe thấy người đối diện hướng mình truy vấn:"Trên người cậu có tiền không?"

Câu hỏi này, khiến Cố Thừa Trạch không khỏi khiêu mi, chầm chậm, lại đem đũa buông xuống, mang theo ánh mắt dò xét quan sát vẻ mặt của đối phương.

Đã rất lâu rồi, kể từ ngày đi taxi trở về, Cố Thừa Trạch chưa từng nghe thấy Kỉ Tình đề cập đến chuyện tiền bạc. Nhưng hôm nay, y vì sao lại đột ngột hỏi như vậy chứ?

Nhưng nhớ tới lời nói của Cố Thiên Thiên, Cố Thừa Trạch vẫn là lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ xấu này khu trục. Chung quy, vẫn lựa chọn đặt niềm tin vào y.

"Anh muốn bao nhiêu?" Không nói có hay không, vừa mở miệng liền chỉ hỏi bao nhiêu.

Phảng phất dù y muốn nhiều đến dường nào, hắn cũng có thể tìm cách giúp y xoay sở.

Nghe ra ý tứ đồng ý trong miệng Cố Thừa Trạch, mi mắt cong cong, Kỉ Tình liền giơ một ngón tay đến trước mặt của hắn. Rõ ràng là muốn Cố Thừa Trạch đoán.

"10 vạn?" Cố Thừa Trạch suy nghĩ một chút liền nói ra suy đoán. Nhưng không ngờ, Kỉ Tình lại lắc đầu.

"1 trăm vạn?"

Kỉ Tình lại lắc lắc ngón tay, tỏ vẻ đã sai.

Cuối cùng, mi mắt trực nhảy, Cố Thừa Trạch liền đè thấp giọng, cắn răng:"1 ức?"

Lúc này, Kỉ Tình rốt cuộc cũng không thể không dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn xem Cố Thừa Trạch, bất đắc dĩ phun ra một con số.

"1 vạn."

**1 vạn một phút nha A Trạch, ngươi "có thể" bao nhiêu phút thì ngươi tự tính đi. /nụ cười dần dần mất đi nhân tính/