“Được rồi, nếu ngươi đã không biết, ta sẽ giúp ngươi.”
Vốn chỉ muốn yên tĩnh đợi bảo hộ, nhưng cố tình, cuộc sống tựa như đều đang cố tình đối đầu với Kỉ Tình, khiến y không thể không đích thân ra trận mà vác theo cung tiễn đi tới, vòng ra sau lưng Cố Thừa Trạch.
Lúc này, bởi vì lam quang bảo vệ vẫn còn, nên Mặc Ô cũng chưa thể chủ động tấn công bọn họ được.

Mà việc này, cũng khiến cả hai giành được nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
“Ngươi cầm lấy.”
Ngoan ngoãn nghe theo lời Kỉ Tình cầm lấy thân cung, ngay khi Cố Thừa Trạch còn chưa kịp phản ứng, thì từ phía sau, một cơ thể nóng bỏng liền đã dán vào trên lưng hắn.

Đồng thời, năm ngón tay tinh mỹ kia cũng đã dọc theo cánh tay, chậm rãi bao trùm lên trên bàn tay của hắn.

“Thả lỏng, để thân thể học theo ta…” Bên tai truyền tới giọng nói lãnh đạm cùng từng đợt nhiệt khí, Cố Thừa Trạch liền trong vô thức làm theo lời nói của đối phương, hóa thân thành con rối để đối phương tùy ý sai sử.
Rất nhanh, dưới sự khống chế của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền đã thành công làm thành tư thế giương cung.
“Đúng, chính là như vậy, ta cho ngươi kỹ thuật, ngươi lại đem sức lực của chính mình quán thâu vào.

Đem linh năng truyền đến trên mũi tên đi, đong đếm vừa đủ là được, đừng lãng phí linh năng.”
Yên lặng lắng nghe chỉ dạy của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền lập tức làm theo, thử nghiệm đưa linh năng vào trong mũi tên, từng chút từng chút một.

Không ngờ rằng, lại thật sự thành công.
Đầu của mũi tên hiện tại đã hiện lên một vòng lam quang mờ nhạt.

Mà cũng vào lúc đó, Cố Thừa Trạch liền ngừng quán thâu linh năng.
Ngay khi hắn chuẩn bị nhắc nhở y, thì nằm ngoài ý liệu chính là, y liền đã giống như cùng hắn tâm hữu linh tê, không cần hắn thông báo cũng đã tự động vịn lấy tay hắn, đem cung giương về phía trời cao.
Nhắm bắn, buông tên, một chuỗi động tác đồng nhịp rất nhanh liền từ trong tay Kỉ Tình và Cố Thừa Trạch thi triển ra.
Mũi tên lao nhanh trong không trung, xé gió mà đi, nhưng phản ứng của đám quạ đen kia cũng không hề chậm, lập tức tản ra.

Thế nhưng, theo một chuỗi tiếng ‘phốc’ vang lên, chỉ thấy, mũi tên đó cư nhiên lại liên tiếp đâm xuyên qua người của ba con quạ, đem chúng xâu lại thành chuỗi.
Mà cũng vào lúc này, linh năng ẩn chứa trong mũi tên cũng đã trực tiếp nổ tung, dư ba khiến cho vài con quạ đen ở lân cận không kịp tránh né, trong nháy mắt liền bị dư ba đả động, không chết cũng bị thương.
Linh năng tiêu hao giảm xuống gấp mười, uy lực lại vượt xa tinh quang vừa rồi, Cố Thừa Trạch vốn đã vô cùng vừa lòng.


Nhưng không ngờ rằng, người nào đó lại không cho là vậy :“Hiệu suất quá chậm.”
Hơi im lặng một chút, Cố Thừa Trạch nhất thời lại không phân rõ được là yêu cầu của y quá cao, hay là bản thân quá dễ thỏa mãn.
Song, hắn vẫn đem ba mũi tên trong ống rút ra.
Chỉ là, ngay khi hắn vừa đem mũi tên kề vào trên dây cung, thì hành động kế tiếp của Kỉ Tình liền đã khiến hắn không khỏi sững sờ.

Bởi vì y, cư nhiên lại đưa tay rút ra thêm sáu mũi tên nữa!
“Gắn vào đi, như vậy sẽ nhanh hơn.” Ở đây nhiều quạ đến vậy, cứ bắn như thế thì bọn họ phải bắn đến năm nào tháng nào?
Thân thể có chút cứng ngắc, để Kỉ Tình điều chỉnh phương hướng nhắm, thời khắc vừa thả lỏng tay, nhìn thấy chín mũi tên phủ lên lam quang cùng một chỗ tề minh, Cố Thừa Trạch liền bất giác tập trung cao độ.
‘Tranh’
Chỉ thấy, chín mũi tên rõ ràng ở cùng một đường thẳng, lúc này, lại đột ngột phân tán về các hướng khác nhau.

Mà đám quạ đen, đồng dạng cũng đang hoảng loạn né tránh, phát ra tiếng ‘quác quác’ bén nhọn.
Thế nhưng, theo âm thanh vật nhọn đâm phá huyết nhục liên tục vang lên, từng mũi tên đều vô cùng chuẩn xác cùng lúc đâm xuyên qua ba con quạ, đồng thời nổ tung trong không trung, làm bị thương những con quạ khác.
Lúc này, đứng trên mái nhà, nhìn thấy mũi tên xé gió lao về phía mình với tốc độ chớp nhoáng, linh năng bên trên, khiến Mặc Ô không thể nào ngạnh kháng được, mà chỉ có thể lựa chọn né tránh.
Ngay tức khắc, sau lưng mọc ra một đôi cánh đen tuyền, thân thể Mặc Ô liền đằng không mà lên, mũi chân cũng vừa vặn cùng linh tiễn gặp thoáng qua.
Chỉ là, chưa để Mặc Ô kịp vui mừng, thì lúc này, con ngươi của gã liền đã lập tức co rụt lại, căn bản không kịp phản ứng, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn xem mũi tên thứ hai đâm xuyên qua đầu vai của mình.
“A…” Máu tươi phun trào, hai cánh đang bay lượn của Mặc Ô liền không khỏi nghiêng ngả một chút.

Nơi vết thương bị mũi tên bắn phá, lúc này cũng giống như bị lưu toan ăn mòn, nhanh chóng tan rã, lộ ra xương trắng âm u.

Mà sau khi bị gã tránh được, mũi tên thứ nhất kia vẫn còn đang tiếp tục thế không thể đỡ lao về trước, trực tiếp bắn gϊếŧ một con quạ nữa, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Chứng kiến một màn kỳ ảo này, Cố Thừa Trạch ngoại trừ hai chữ rung động ra, liền đã không còn từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình nữa.
Đây căn bản không chỉ đơn thuần là thiện xạ, mà phải gọi là thần tiễn mới đúng!
Cửu tinh liên châu, một loại tiễn pháp đã sớm thất truyền trong thiên hạ.

Không ngờ rằng, một ngày nào đó, hắn lại có thể chính mắt nhìn thấy…
Không giống với Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình lại lộ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
Người đời luôn cho rằng, Hàn Ảnh Chân Quân đao pháp siêu thần, nhưng bọn họ lại không biết, thật ra thứ Kỉ Tình giỏi nhất vốn cũng không phải đao pháp, mà là tiễn thuật.
Không giống Cố Thừa Trạch nghĩ khoa trương như vậy, nhưng bách phát bách trúng vẫn có thể làm được.
Năm xưa, Thái Ly cũng chính là vì nhìn thấy tư thái lúc bắn cung của y, mới đối với y mê luyến không thôi.
Chỉ là, kể từ khi bị vị hôn thê từ hôn, còn bị sư phụ trục xuất sư môn, y liền đã một lòng tu luyện, rất lâu không động tới cung tiễn nữa.

Mà vừa rồi cũng chỉ là ngứa tay mà thôi.
Cũng còn tốt, cảm giác vẫn như vậy, nếu không e là phải làm trò cười rồi..