“Tiểu công tử, xin ngài đừng tức giận, chúng ta đi ngay đây, lập tức đi.” Không dám chọc giận Lục Dạ nữa, đám hộ viện này liền nhao nhao cầm theo bó đuốc rời đi.
Đến tận khi tiếng bước chân đều đã đi xa, lúc này, Lục Dạ mới đem đao tra vào vỏ, xoay người đi vào phòng.

Chỉ là, vừa tiến vào, hắn mới phát hiện ánh nến trong phòng không biết đã bị dập tắt gần hết từ bao giờ, khiến cả gian phòng đều biến có chút âm trầm.
Nhíu mày, song, Lục Dạ vẫn bước vào, đồng thời thuận tay đem cửa đóng lại.

Thế nhưng, nào ngờ được, chỉ vừa tiến về trước được mấy bước, hắn liền đã cảm thấy sau lưng có một đợt gió lạnh lướt qua, mà hắn, muốn phản ứng lại cũng đã có chút chậm trễ.

Cổ tay tê rần, bàn tay Lục Dạ cũng không khỏi khả lỏng, bội đao ngay tức khắc cũng liền trượt ra, rơi xuống đất, bị người đá sang một bên.

Cùng lúc đó, hai tay của hắn cũng đã bị một bàn tay chế trụ ra sau lưng, mà eo thì lại bị một vòng tay khác gắt gao ghìm chặt.
“Ngươi!” Hai mắt mở to, Lục Dạ chỉ vừa muốn nói gì đó, thì lúc này, thân thể của hắn liền đã bị người dùng sức nhấn xuống, mà tầm mắt cũng vừa vặn đối diện với gương mặt có phần tái nhợt, thanh lãnh của kẻ nào đó…
Lúc này, nhìn xem gương mặt thanh tú, ưa nhìn của đối phương bởi vì kinh ngạc mà có hơi dại ra, Kỉ Tình liền không khỏi có chút ngứa tay mà đem bàn tay dời ra khỏi eo hắn.
Chỉ là, nương nhờ ánh nến xung quanh, đến khi nhìn thấy được bàn tay của bản thân ở thế giới này có hình dạng ra sao, y lại suýt chút nhảy cẫng.
Bởi vì…trên năm đầu ngón tay thon dài, tinh oánh thấu dịch của y, cư nhiên lại mọc ra năm chiếc móng tay dài hơn 3 phân, đen kịt quỷ dị, thoạt nhìn sắc bén mười phần.
Không khó tưởng tượng, năm ngón tay này một khi bấm vào trong da thịt, chưa nói có thể trúng độc hay không, thì cảm giác nhất định cũng sẽ rất tiêu hồn.
Kỉ Tình suy nghĩ bay xa, nhưng ngón tay cũng đã nhẹ nhàng luồn vào trong tóc Lục Dạ, đem một lọn tóc đen nâng lên, để nó tùy ý chảy xuôi theo đầu ngón tay.

Móng tay sắc nhọn, cùng gương mặt mềm mại của thiếu niên hình thành đối lập vô cùng to lớn.
Nhất là khi động tác này thoạt nhìn còn mang mười phần khinh bạc.
Trái tim bang bang đập mạnh, đổi lại thành người khác làm như vậy, Lục Dạ dám chắc, bản thân sẽ vô cùng tức giận, cũng như cảm thấy buồn nôn, nhất là khi người làm ra còn là một nam nhân.
Thế nhưng, thời khắc này, Lục Dạ lại không chỉ không cảm thấy phản cảm chút nào, trái lại, tâm còn có chút thấp thỏm kỳ lạ.


Suy nghĩ một chút liền lựa chọn thuận theo, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, đáng thương.
“Ngươi muốn làm gì? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi…” Phảng phất sợ Kỉ Tình không hiểu được ý mình nói, Lục Dạ còn hơi nghiêng người về trước một chút, vạt áo cũng vì thế mà trực tiếp trượt khỏi vai.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của Lục Dạ chính là, nam nhân một khắc trước vẫn còn đang khinh bạc hắn, một giây sau liền đã giống như bị bỏng, không chút do dự rút tay lại.
Chứng kiến sắc mặt chậm rãi nghiêm nghị, trở nên lạnh lẽo mười phần của đối phương, đáy lòng Lục Dạ liền không khỏi lộp bộp.

Không phải nam nhân này xem trọng tư sắc của hắn à? Vì sao lại đột ngột thu tay, còn bày ra vẻ mặt như vậy?
Chẳng lẽ…là không hợp khẩu vị? Cảm thấy hắn quá mức bạo dạng? Y ưa thích kiểu mềm mại, đáng yêu hơn?
Lục Dạ hiển nhiên đã nghĩ nhiều, Kỉ Tình tuy rằng thật sự có chút mất hứng, nhưng cũng chỉ là vì cảm thấy tức giận mà thôi.
Cái gì gọi là chỉ cần ngươi thả ta, muốn ta làm cái gì cũng được?
Hắn vì mạng, thật sự có thể bất chấp mọi thứ à? Phải chăng đổi thành kẻ khác đến uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy?
Với EQ thấp đến thương cảm của Kỉ Tình, y hiển nhiên cũng không biết, loại cảm giác như nghẹn một hơi, cả người bức rức khó chịu này của mình, kỳ thực rất giống như…đang ghen.
Mùi giấm chua đều tràn ngập trong không khí.
Mười phần thô bạo đem vạt áo của Lục Dạ kéo trở về.


Thế nhưng, phảng phất còn cảm thấy chưa đủ, Kỉ Tình cư nhiên lại đem cả ngoại sam của mình cởi ra, ném lên trên người hắn, chỉ còn kém ghi lên mặt mấy chữ : Mặc y phục vào đi, thứ ta cần là nụ cười của ngươi.
Làm xong hết thảy, không thèm nhìn Lục Dạ đang đem ngoại sam phủ trên người mình gỡ ra, Kỉ Tình liền đã bình tĩnh bước đi, vịn lấy bức tường, đạp chân lên…cửa sổ, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là, ở phía sau, nhìn thấy một màn này, Lục Dạ liền đã có phần kinh nghi mà truy vấn :“Ngươi muốn đi thật sao?”
“Ta đối với dong chi tục phấn không có hứng thú.” Đạm mạc để lại câu này, dù cho phương thức không quá vẻ vang, nhưng Kỉ Tình vẫn đi vô cùng tiêu sái.
Nhìn xem bóng lưng dần dần khuất bóng trong đêm của Kỉ Tình, Lục Dạ chỉ cầm lấy ngoại sam mang theo nhàn nhạt hương hoa đào trong tay.

Có điều, vẫn chưa kéo dài được ba giây, hắn liền đã thích thú nhếch môi :“Thú vị.”
Là quân tử thật, hay là đang ra vẻ đạo mạo đây…
“Cũng không biết, ở trên gường có thanh lãnh như vậy hay không.” Khẽ lẩm bẩm, Lục Dạ liền trực tiếp nằm xuống sàn nhà.

Sau đó, lại làm ra một hành vi vô cùng biếи ŧɦái, đó chính là…đem ngoại sam của y phủ lên mặt, hưng phấn hít sâu vài hơi..