“Lục Dạ…” Dù cho cảm nhận được rõ ràng sinh cơ của người trong lòng đã hoàn toàn tan biến, nhưng Kỉ Tình vẫn không kiềm lòng được mà thủ thỉ gọi.
Y cứ vậy ôm lấy hắn ngồi đó, ngoại trừ lúc đầu có chút đau xót ra, thì về sau, sắc mặt liền đã phá lệ bình tĩnh, phảng phất thi thể mà bản thân đang ôm, chỉ là của một kẻ xa lạ, không quen biết.
“Hệ thống, mang ta rời đi.” Dù cho bản thân cũng có thể tự mình làm được, nhưng Kỉ Tình chung quy vẫn là nhờ vả hệ thống.
Cùng lúc đó, khi y vừa mới dứt lời, chỉ thấy, khung cảnh trước mặt trong nháy mắt liền đã hóa thành vô số hạt tinh quang bay lả tả trong không trung, ngay cả thân thể y, cùng với thi thể của Lục Dạ cũng đều không ngoại lệ, tại chỗ vỡ vụn thành từng mảnh.
Một giây trôi qua, đối với Kỉ Tình tới nói lại trở nên vô cùng chậm chạp.

Lần này, đầu óc tỉnh táo, y có thể nhìn thấy rõ ràng thần hồn của bản thân đang bay lên.


Mà cảnh vật dưới chân thì đã chậm rãi tan ra, hóa thành mây mù.
Rất nhanh, thần hồn của y đã một lần nữa quay về trong thể xác.

Linh lực bị phong bế ngay tức khắc liền giống như thủy triều, cuồn cuộn ùa vào trong đan điền của y, di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch.
Cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh này, khiến Kỉ Tình có một loại cảm giác thích ý khôn cùng.
Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mắt Kỉ Tình liền chính là một mảnh không gian trắng xóa, tựa như ở trong một tấm kính, hư vô, mộng ảo.

Nhưng cũng không để y mở miệng truy hỏi, thì từ trong hư không, một thân ảnh cũng đã xuất hiện trước mặt y.
“Kỉ Tình…”
Người tới, là một nam hài tuổi tác không lớn, trên người mặc một bộ bạch y trắng tinh, gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn, điểm nhấn lớn nhất liền chính là một đôi mắt thụy phượng mười phần xinh đẹp, cùng Kỉ Tình giống nhau đến bảy phần.
Đã sớm ngờ tới, nên khi nhìn thấy đối phương, Kỉ Tình cũng không có bất ngờ gì quá lớn, trái lại, thần tình còn rất lạnh nhạt :“Không trốn ở phía sau giả làm hệ thống nữa?”
“Đã lâu không gặp, bản lĩnh của ngươi quả thật là đã thông thiên rồi, ngay cả lá gan cũng lớn hơn nhiều…Thương Loan.”
Nghe thấy Kỉ Tình không mặn không nhạt ‘cảm khái’ như vậy, Thương Loan liền hoảng sợ không nhẹ, vội vã khóc chít chít lao về phía y :“Kỉ Tình, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”
“Ta có mười lá gan cũng không dám qua mặt ngươi nha.


Đều là đám tiểu tử kia dùng vũ lực uy hiếp ta, nên ta mới không thể không cùng bọn họ đóng kịch.

Mọi chuyện thật sự không phải bản ý của ta đâu.”
“Có đúng không? Sao ta cảm thấy, quá trình này ngươi vẫn rất vui thích kia mà?” Khẽ nhướng mày, Kỉ Tình liền không chút do dự nhấc chân, đem Thương Loan đạp bay, tránh cho nước mắt nước mũi của tên này làm bẩn y phục y.
Bị Kỉ Tình đạp một cước như vậy, Thương Loan mặc dù vẫn đang khóc chít chít, nhưng cũng không dám chạy tới ôm đùi y nữa, mà chỉ lắc đầu như trống bỏi :“Đâu có, đâu có, ngươi không biết khoảng thời gian đó ta đã cảm thấy dằn vặt thế nào đâu.”
Lời này của Thương Loan hiển nhiên đều thuần túy là nói nhảm.

Nó dám thề, khoảng thời gian nhìn thấy Kỉ Tình ngơ ngơ ngác ngác ban đầu, liền chính là khoảnh khắc hả hê nhất của nó.
Tóm gọn lại trong bốn chữ : đại khoái nhân tâm!
Đương nhiên, hiện tại Kỉ Tình trở về rồi, có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi nữa, nó cũng không dám đem lời thật lòng nói ra.
“Đủ, lời nói nhảm cũng không cần nói nữa, ta chỉ muốn biết, đám nghiệt đồ đó là bằng cách nào đem ta mang vào trong những thế giới đó?”
Chưa nói đến việc bọn họ bằng cách nào biết được những kịch bản hiện đại này, thì chỉ bằng việc bọn họ có thể điều khiển được hướng đi của thế giới liền đã đủ khiến y kinh ngạc.

Dù sao, loại chuyện này, e là thần tiên trên cửu trùng thiên cũng không thể dễ dàng làm được…
“Việc này nói ra rất dài dòng…”

“Phải nói đến chuyện, ngày hôm đó, bốn tiểu tử đó đã vô tình lấy được một món thần khí trong Trường Hải, tên là Luân Hồi Kính.” Theo dòng hồi ức chậm rãi bay xa, Thương Loan liền bắt đầu lựa lời trần thuật lại.
“Chiếc kính này, có thể phản chiếu ra được hình dạng của 3000 thế giới, cũng như muôn vàn vị diện song song, nhìn thấy được quá khứ, thậm chí là kiếp trước, vô cùng thần kỳ.”
“Đương nhiên, chỉ đơn thuần là phản chiếu mà thôi.

Bọn họ cũng đã thử qua, căn bản không thể thông qua mặt kính ảnh hưởng đến những gì hiện ra trong gương được, mà chỉ có thể đứng từ bên ngoài quan sát, tựa như đang xem kịch.”
Không ngừng tấm tắc lấy làm lạ, cũng không để Kỉ Tình hối thúc, Thương Loan lúc này đã chậm rãi đi vào chính đề :“Nhưng không thể không thừa nhận, đám đồ đệ đó của ngươi, quả thật là rất kinh tài tuyệt diễm.

Bọn họ rất nhanh liền đã mài mò ra được phương pháp sử dụng của Luân Hồi Kính.”
“Chiếc kính này, có thể dệt mộng.”
“Mộng? Ta cảm thấy không giống.” Ở bên trong những thế giới đó, y có thể cảm nhận được rõ ràng hỉ nộ ái ố, thậm chí là trí tuệ của những người xung quanh, quan trọng nhất là, đau đớn còn vô cùng chân thật, làm sao có thể là mộng được?
“Ừ, nói là mộng cũng không đúng, nếu cần phải mô tả chi tiết hơn, thì chính là tạo huyễn cảnh ở bên trong tấm gương, sau đó đem thần thức của người khác kéo vào trong huyễn cảnh.”
“Người bị kéo vào sẽ bị phong bế ký ức, không ngừng luân hồi qua các thế giới dựa theo ý muốn của chủ nhân Luân Hồi Kính, cho đến khi đối phương đồng ý đem người đó thả ra, hoặc là người đó trong lúc cơ duyên xảo hợp lấy lại được ký ức, tự mình thoát khỏi vòng luân hồi.”.