Kỉ Tình cứ vậy liền quang minh chính đại mang theo Lục Dạ cùng hai con tang thi rời đi dưới ánh mắt của đám người.

Sau khi li khai bệnh khu C, trở về khu A, B, tình cảnh của cả hai cũng đã không còn thong dong như vậy nữa, bởi vì tang thi ở đây thật sự là nhiều lắm.

Kỉ Tình còn tốt, y là tang thi, có thể ở giữa thi quần đi lại bình thường. Nhưng Lục Dạ lại không giống, vừa ngửi được khí vị của hắn, gần trăm đầu tang thi liền đã giống như ăn phải thuốc kϊƈɦ thích, như thiêu thân lao vào lửa.

Không thể làm gì khác hơn, Kỉ Tình chỉ có thể đem Lục Dạ kéo đến bên người, đồng thời lại từ bỏ hai con tang thi gầy yếu kia. Một bên di chuyển, một bên lại điều khiển mười lăm đầu tang thi vây quanh cả hai.

Những đầu tang thi lao tới, tất cả đều bị tang thi xung quanh Kỉ Tình cản lại. Một khi tang thi bảo hộ bị đẩy ngã, y liền sẽ lập tức điều khiển tang thi khác thế vào chỗ đó.

Cả hai ở trêи quảng trường chạy chậm, sau khi tiến vào hành lang bệnh khu, hành động cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Lúc này, vốn đang nghiêm túc nhìn về trước, tránh cho tang thi thừa cơ tập kϊƈɦ, Kỉ Tình lại chợt chú ý tới, Lục Dạ giống như đang lén lút mân mê thứ gì đó trong túi áo khoác.

Hình dạng tựa như là điện thoại?

Ngay tức khắc, Kỉ Tình liền nảy sinh cảnh giác, thô bạo đưa tay kéo lấy cổ áo của Lục Dạ, bức ép hắn ngẩng đầu nhìn mình.

Biết rõ động tác nhỏ bị phát hiện, đối diện với vẻ mặt hoài nghi, phảng phất nếu bản thân không giải thích rõ ràng, một giây sau y liền sẽ không chút lưu tình chụp chết chính mình. Lục Dạ cũng chỉ có thể ngoẹo đầu, hướng y chớp chớp mắt.

“Tình ca ca, tôi chỉ đang làm chuyện có lợi cho chúng ta mà thôi, anh mau buông tay đi, như vậy làm tôi cảm thấy rất khó chịu đó…”

Bởi vì chiều cao của Kỉ Tình có chút vượt trội, nên bị y nắm cổ áo, Lục Dạ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể kiễng chân.

Quan sát từng biểu lộ nhỏ trêи mặt hắn, chưa để Kỉ Tình xác định hắn đang nói thật hay nói dối, thì bỗng dưng, một tiếng nhạc hòa tấu liền đã từ sâu trong bệnh viện chậm chạp vọng ra ngoài.

Vốn là một bản tuyệt tác, nhưng phối hợp với tràng diện xung quanh lúc này, nhất thời lại chẳng khác gì ma âm vờn quanh, nhưng lại phù hợp đến quỷ dị.

Lúc này, Lục Dạ cũng vô cùng thân sĩ, mỉm cười phổ cập khoa học:“Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, anh có thích nghe không?”

Lời nói của Lục Dạ vừa thốt ra, trong nháy mắt liền bị âm điệu bắt tai kia che giấu. Cùng lúc đó, ở trong khắp bệnh viện, từng đầu lại từng đầu tang thi trong nháy mắt cũng liền bị âm thanh này thu hút, nhao nhao ngẩng đầu.

Ngay sau đó, đám tang thi không có trí thông minh này cũng đã giống như dã thú ngửi được mùi tanh, phát ra tiếng gào rống, nhanh chóng di chuyển hướng về sâu trong bệnh viện.

Thậm chí, ngay cả đám tang thi đang ngó chừng Lục Dạ cũng đều bị động tĩnh này đánh động, trực tiếp bỏ qua hắn.

Nhìn thấy một màn này, bên tai quanh quẩn tiếng nhạc, ánh mắt Kỉ Tình khi nhìn Lục Dạ cũng liền phát sinh một chút biến hóa.

Nếu y đoán không lầm, điện thoại của hắn có thể kết nối trực tiếp với loa phát thanh của bệnh khu C, tương tự với điều khiển từ xa. Với thân phận chủ bệnh viện của hắn, lấy được thứ này, khẳng định sẽ không quá khó khăn.

Hắn mở ra âm nhạc vào lúc này, chín phần mười là muốn dùng nó đem phần lớn tang thi trong bệnh viện dẫn dụ đi. Dù sao, việc tang thi mẫn cảm với âm thanh là điều mà ai cũng biết.

Chỉ có điều, việc làm này của hắn, có lẽ sẽ khiến đám người bên trong bệnh khu C chết rất thảm. Dù sao, bị mấy trăm tang thi bao vây, một cánh cửa sắt đó, căn bản là không đủ nhìn.

Cho nên nói, chiêu mượn đao giết người, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn này của hắn, xác thực là rất cao minh.

Khiến y thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu y không xuất hiện, hắn vẫn sẽ có thể bình an vô sự rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Thời khắc này, Kỉ Tình mới phát hiện, con thỏ nhỏ mà y đang nắm trong tay, giống như cũng không hề đơn giản như những gì nó thể hiện ra.

Tâm tư quá mức thâm trầm…

“Tình ca ca, làm sao vậy?” Bị Kỉ Tình nhìn chăm chú, Lục Dạ cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại, lại còn ngây ngốc hỏi.

Cùng hắn đối mặt, Kỉ Tình rất nhanh liền dời đi ánh mắt, thuận tay đem hắn buông ra.

Về sau, y phải đề phòng kẻ này nhiều hơn.

- --------------------------

So với bệnh viện tang thi đông đảo, trêи đường phố, tang thi lại thưa thớt hơn nhiều, tiếng nhạc trong bệnh viện cũng không hề ảnh hưởng được đến chúng.

Kỉ Tình mang theo mười lăm con tang thi, liền trực tiếp ở trêи đường phố đi xuyên qua. Chỉ là, con đường kế tiếp, y lại không biết nên tiếp tục quy hoạch như thế nào.

Dù sao, chiếu cố người khác cũng không phải thế mạnh của y.

[ Ký chủ, ngươi có thể tìm một chỗ an toàn làm thành nơi trú ẩn, đem mục tiêu công lược an trí vào, cho hắn có một nơi ấm áp giữa mạt thế nguy cơ trùng trùng này nha. Làm như vậy, nhân vật mục tiêu khẳng định sẽ rất cảm động.]

Hệ thống vốn đã mất tâm từ lâu, lúc này lại đột nhiên ngoi lên, làm quân sư cho Kỉ Tình.

Đối với đề nghị này của hệ thống, bởi vì cảm thấy không tồi, nên Kỉ Tình hiếm khi lại không phản bác.

Chỉ là, nhìn xem khung cảnh hoang vu ở hai bên đường, đại đa số đều là cửa hàng sửa xe, bán vật dụng y tế, tiệm cơm các loại, Kỉ Tình liền bi ai phát hiện, muốn tìm chỗ nghỉ chân, thì phải tiếp tục đi tiếp.

Mà y, chính là dân mù đường.

Nhìn Lục Dạ, không tiện mở miệng hỏi hắn, bởi vì như vậy sẽ làm mất hình tượng. Kỉ Tình liền lựa chọn tiếp tục đi thẳng. Dù sao, y cũng không tin, đi tới đi tới, bên đường sẽ thật sự không có nơi có thể ở, tỷ như chung cư, khách sạn các loại,…

Chỉ là, hai chân đi bộ, đúng là chuyện làm người phiền chán. Nhất là dưới ánh nắng thế này, bản năng khiến y chỉ muốn ở bên đường nằm ngủ một giấc.

Ánh mắt vô tình rơi vào trêи tiệm sửa xe ở bên kia đường, rất nhanh, một sáng ý liền đã xuất hiện trong đầu Kỉ Tình.

**Tưởng tượng bản giao hưởng định mệnh vang lên, ta lại có cảm giác như đang xem mấy phim drama Hàn Quốc tới khúc gay cấn ấy. Đúng là GAY thật.