Lúc này, rời khỏi ‘tân thủ thành’, Kỉ Tình chỉ dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, một đường thẳng hướng vị trí của nhân vật mục tiêu.

Cũng còn tốt, khoảng cách giữa y và đối phương cũng không tính là xa, chỉ có trêи dưới trăm dặm. Vận dụng nội khí trong đan điền, tốc độ của y liền được đề cao hơn rất nhiều. Dùng chưa tới hai canh giờ liền đủ đuổi đến bên người đối phương.

Tổng đàn ma giáo nằm ở phía tây Côn Lôn Sơn, tứ phía đều là núi đá, địa hình dễ thủ khó công.

Trong, sự tồn tại của ma giáo có thể xem như là phó bản cuối cùng. Mà thiết lập ma giáo giáo chủ, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tồn tại tương đương với đại Boss, sẽ bị người chơi công phá.

Chỉ là, mặc dù uy danh của ma giáo rất xấu, thế nhưng, cũng không thể không thừa nhận, giáo phái này xác thực cũng rất cường đại. Đem cả một mảnh đại lục phía tây đều thâu tóm trong tay.

Thời khắc này, sau khi vượt qua một thôn trang nhỏ, Kỉ Tình rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong một tòa tiểu trấn, cách đại bản doanh của ma giáo không xa.

Vốn còn định gấp rút lên đường, thế nhưng, rất nhanh, khi đi qua một phủ đệ hoang tàn, nhìn thấy tàn dư của pháo, cùng với đèn lồng đỏ treo trước cổng của nơi đó, Kỉ Tình lại không khỏi ngừng bước một chút.

Thực lực tăng lên, khiến giác quan của Kỉ Tình cũng được đề bạt hơn rất nhiều. Y có thể dễ dàng xuyên qua bức tường, nghe thấy tiếng trò chuyện, nức nở của người bên trong.

“Đúng là oan nghiệt mà, Mã gia chúng ta rốt cuộc đã tạo nên tội lỗi gì, tại sao ông trời lại phải trừng phạt lên người hậu nhân duy nhất của Mã gia kia chứ?”

“Tương Vân nhà chúng ta xinh đẹp lại thiện lương như vậy, tại sao lại hồng nhan bạc mệnh, bị ma đầu đó nhìn trúng, cưỡng ép mang lên kiệu hoa! Rõ ràng một tháng sau, Tử Kiện điệt nhi liền đã từ biên cương trở về rồi…”

“…”

Nghe xong tiếng khóc than ai oán của người bên trong, Kỉ Tình xem như cũng hiểu được bối cảnh cẩu huyết này là gì.

Đại khái chính là Mã Tương Vân là một mỹ nữ diễm danh lan xa, tính tình ôn lương hòa nhã, là nữ nhi duy nhất của Mã gia - một thương đội nhỏ trong trấn.

Nàng có một vị hôn phu, là trưởng tử của trấn chủ. Không chỉ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà còn đã sớm lưỡng tình tương duyệt.

Chỉ là, sau khi trưởng thành, đối phương lại phải sung quân ra chiến trường, bỏ lại nàng ở trong trấn, mòn mỏi chờ đợi.

Hai năm trôi qua, Mã Tương Vân đã trở thành một nữ tử mười tám, mặc dù dung mạo vẫn diễm áp quần phương, nhưng vẫn không tránh được việc sắp sửa trở thành gái lỡ thì.

Mắt thấy chỉ còn hơn một tháng, lang quân liền sẽ từ biên cương quang vinh trở về, nối tiếp lương duyên năm xưa. Mã Tương Vân liền mang theo lòng thành kính, ngồi xe ngựa đi đến chủ thành, cảm tạ phật tổ đã phù hộ cho người trong lòng được bình an.

Thế nhưng, ngàn vạn không ngờ rằng, bởi vì một lần cầu thần bái phật này, nàng lại vô tình lọt vào mắt xanh của ma giáo giáo chủ.

Đối phương làm người vô cùng cường thế, Mã Tương Vân chỉ vừa trở về Mã phủ một ngày, sáng hôm sau liền đã cho người mang sính lễ tới.

Mặc cho Mã Tương Vân cùng phụ mẫu của nàng kịch liệt phản đối, đối phương vẫn dùng đủ loại biện pháp, nửa uy bức, nửa lợi dụng, bắt ép nàng phải bước lên kiệu hoa.

Mà Kỉ Tình, vừa vặn đã đến trễ một bước. Bởi vì gần nửa khắc trước, đoàn rước dâu cũng đã sớm khởi hành. Có lẽ bây giờ, đều đã sắp đi được nửa đường…

Không còn thời gian, Kỉ Tình cũng chỉ có thể lập tức đem bản đồ mở ra, dùng tốc độ nhanh nhất truy đuổi.

Ha, y tốn nhiều công sức chạy loạn khắp nơi như vậy. Nếu cuối cùng đều biến thành công dã tràng, trơ mắt nhìn mục tiêu công lược đem nữ nhân khác cưới vào cửa…

Như vậy, thế giới này cũng không cần tiếp tục nữa, nhân vật mục tiêu liền cùng y, cùng một chỗ tan thành tro bụi đi.

[…] Suy nghĩ của ký chủ lại bắt đầu trở nên nguy hiểm rồi.

Thật lòng vì mục tiêu công lược thắp một ngọn nến. Tự cầu phúc đi.

- ---------------------------

Phong cảnh ở rất chân thực, thậm chí, dù gọi là thế giới thứ hai cũng đều không quá phận.

Bầu không khí ở đây, so với khung cảnh ô nhiễm ở thế giới thực, lại càng phải sạch sẽ, thoải mái hơn rất nhiều. Dù đơn thuần hít thở, cũng có thể khiến người ta thần thanh khí sảng.

Lúc này, một đội ngũ đón dâu đang gõ vang chiêng trống, đi xuyên qua một rừng trúc xanh um, xào xạc đón gió.

Dẫn đầu là hai gã tráng hán thân hình cao lớn, thô kệch, bắp thịt rắn chắc như sắt thép, ẩn hiện bên dưới áo gai. Sau lưng, lại đeo một thanh đại đao, lực chấn nhϊế͙p͙ mười phần.

Phía sau cùng xung quanh kiệu hoa, lại là vô số binh lính mặc phục sức che kín ngũ quan, mang theo tiêu chí của ma giáo. Rõ ràng là dùng để hộ tống tân nương trở về.

Bọn họ đi được một lúc, lúc này, một tên tráng hán ở phía trước lại đột ngột phất phất tay, nói:“Dừng lại, để phu nhân nghỉ ngơi một chút. Phu nhân thân thể yếu đuối, ngồi kiệu lâu như vậy, khẳng định sẽ mệt mỏi.”

Không thể không thừa nhận, nhìn người cũng không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài.

Tỷ như tên đại hán này, mặc dù hung thần ác sát, như tâm tư lại vô cùng tỉ mỉ, còn biết chiếu cố người khác.

Lúc này, sau khi ngừng lại, đám người cũng không xuống ngựa, mà chỉ cảnh giác ngắm nhìn xung quanh, phòng ngừa tình huống đột biến.

Chỉ là, bởi vì nhìn xem xung quanh quá mức chú tâm, bọn họ lại không phát hiện được, từ trêи ngọn tre ở gần đó, một thân ảnh mặc áo vải đã lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng khinh thân, rơi vào trêи đỉnh của kiệu hoa.

Động tác của y nhẹ đến mức, những người xung quanh thậm chí còn chưa kịp phát giác được động tĩnh, y liền đã nhanh chóng lật tiến vào trong kiệu.